Chap 2
[ Nô Lệ ngày thứ nhất - Cơm hộp ]
Trong lớp học, trên bục giảng, thầy giáo môn Địa Lý bị hói đầu đang giảng đến phần "Sự thay đổi của đất đai và đại dương", học sinh ngồi dưới im phăng phắc. Nhưng bạn đừng lầm tưởng cái không khí lặng không một tiếng chim sẻ ấy có nghĩa là mọi người đang chăm chỉ nghe bài. Ngoài một vài học sinh ưu tú ở hàng đầu ngồi nghe giảng và ghi chép, học sinh ngồi phía dưới thành một đám lớn, đều mơ đi gặp Chu Công cả rồi. Còn lại thì đang dùng di động lên QQ chat chit; con trai đang chơi game bằng máy điện tử cầm tay; con gái đọc mấy cuốn sách bỏ túi hoặc các tạp chí thời trang; chăm chú nghe giảng không có mấy người. Lên lớp môn Địa Lý, mọi người đều nhất trí chỉ cần không ra tiếng động thì dù bạn có nhảy nhót như con khỉ trong lớp cũng chẳng có ai nói gì. Đến lúc thi học kỳ, không cần biết bạn dùng cách gì, chỉ cần bạn qua là được.
Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên ngồi ở vị trí sát tường phía dưới lớp học. Hai người ngồi vừa đúng bàn trên bàn dưới, muốn truyền đạt thông tin gì chỉ cần trực tiếp viết vào giấy là được, tiết kiệm được khối tiền nhắn tin.
Vương Nguyên lặng lẽ chuyền mẩu giấy dưới gầm bàn, Dịch Dương Thiên Tỉ nhận rồi mở ra xem.
"Thiên Tỉ, buổi trưa cậu với Vương Tuấn Khải đã đi đâu và làm gì vậy?"
Dịch Dương Thiên Tỉ cầm bút gạch gạch trên giấy viết câu trả lời.
"Chúng mình đến Nhã Đằng Các ăn cơm, mình đề nghị cậu ấy hẹn hò với mình nhưng cậu ấy đã từ chối. Nhưng chẳng sao cả, mình khắc có cách khiến cậu ấy trở thành bạn trai của mình."
Dịch Dương Thiên Tỉ vo viên mẩu giấy, thừa lúc thầy giáo không chú ý vứt lên trên bàn của Vương Nguyên. Vương Nguyên mở ra xem xong, còn chưa kịp viết lại thì tiếng chuông báo hết giờ vang lên.
Vì nhà trường có quy định sau tiết thứ hai của buổi sáng là giờ thể dục giữa giờ nên thầy dạy Địa Lý còn chưa hết bài thì đã nhanh chóng kêu hết giờ. Bên ngoài cửa sổ còi hiệu lệnh tập trung bắt đầu vang lên, học sinh trong lớp nhanh chóng mang phù hiệu của trường, tốp hai tốp ba đi ra ngoài.
Vương Nguyên quay người lại, vỗ vỗ lên mặt bàn của Dịch Dương Thiên Tỉ, theo thường lệ đều gọi Dịch Dương Thiên Tỉ cùng đi tập thể dục, nhưng nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ nằm gục trên bàn, không động đậy. "Thiên Tỉ, cậu làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe à?" Vương Nguyên quan tâm lấy tay sờ lên trán bạn.
"Ôi! Bụng mình không hiểu làm sao mà thấy hơi đau. Nguyên, hôm nay mình không tập thể dục đâu, cậu đi một mình đi!" Dịch Dương Thiên Tỉ để mặt lên trên lớp áo dày, giọng nghe có vẻ buồn bã, nhìn có vẻ như đau thật. Nhưng thực tế thì đang giả vờ giả vịt, cười thầm trong bụng.
"Ừ! Thế cậu cứ ngồi trong lớp nghỉ nhé, mình ra ngoài đây!" Vương Nguyên nhìn xung quanh, các bạn đều đã ra ngoài gần hết, cậu vỗ nhẹ lên vai bạn rồi nhanh chóng ra ngoài.
Dịch Dương Thiên Tỉ tiếp tục bộ dạng như sắp chết, gục trên bàn, tai dỏng ngược, lắng nghe động tĩnh trong lớp học. Đến khi lớp học yên tĩnh, không còn tiếng động nào, cậu mới lặng lẽ để lộ cặp mắt láo liên. Thận trọng xác nhận trong lớp không còn ai khác ngoài mình thì cậu mới nhảy lên với mười phần phấn khích.
He he! Thời khắc thực hiện kế hoạch "cưa cẩm" con trai của Dịch Dương Thiên Tỉ cậu đã tới! Bây giờ hãy xem chiêu đầu tiên trong kế hoạch ấy của cậu như thế nào nhé!
Dịch Dương Thiên Tỉ di chuyển rất nhanh đến trước cửa sổ sát phía sau ngọn núi, thận trọng thăm dò phía bên ngoài cửa sổ. Phòng học của cậu nằm ở tầng 2 của tòa nhà, chỗ thấp nhất cũng phải tới hơn 3 mét, trên mặt đất lá rụng phủ một lớp dày, nhảy xuống chắc chắn không bị xây xát tí ti nào. Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn xung quanh một lượt, chắc chắn không có ai ở đằng sau mới bám hai tay nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó ôm đầu và nhảy xuống.
Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi tiếp đất còn lăn trên lớp lá mềm mại một vòng mới dừng lại. Cậu nhanh chóng bò từ dưới đất dậy, lá bám trên quần áo cũng tự rơi xuống, sau đó cậu nhằm hướng phía Nam đằng sau ngọn núi co giò chạy.
Đích đến của cậu chính là bãi đỗ xe của học sinh ở dưới chân núi, mục đích là xì hết hơi trong lốp xe đạp của Vương Tuấn Khải. Đến lúc tan học thì cậu có thể dắt xe đạp của mình mà đắc ý đứng trước mặt cậu, dùng cách đe dọa: "Nếu muốn tôi đèo về nhà thì hãy ngoan ngoãn đồng ý hẹn hò với tôi đi!". Hà hà! Cậu cũng đã điều tra ra nhà cậu ta cách trường tới hơn mười cây số, nếu không muốn đi bộ đến chết thì cậu ta chỉ có cách là ngoan ngoãn đồng ý với lời đề nghị của cậu thôi. Cho nên lần này cậu thắng chắc rồi! Ha ha ha!
Dịch Dương Thiên Tỉ tự tin nghĩ, không thể chạy nhanh hơn được nữa.
Bây giờ chỉ còn chờ đến lúc tan học buổi sáng nữa mà thôi!
Thời gian hai tiết nhanh chóng trôi đi, chuông báo hết giờ vang lên, học sinh ùn ùn kéo ra khỏi lớp học.
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó đeo ba lô lên lưng, quay về hướng Vương Nguyên nói: "Nguyên, mình bận chút việc. Mình đi trước đây! Tạm biệt!".
"Ừ! Đi đường cẩn thận! Tạm biệt!"
"Ừ! Mình biết rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ hét to, người đã ở tít xa!
Dịch Dương Thiên Tỉ chạy một mạch không nghỉ từ lớp học đến bãi để xe cách đó 100 mét rồi mới dừng lại. Cậu nấp sau một cái cây khô, không dám thở mạnh, mắt không ngừng hướng về bãi để xe theo dõi. Lúc cậu nhìn thấy bộ dạng bối rối của Vương Tuấn Khải khi đứng trước nhà xe, cậu không nhịn được cười.
Không nghĩ tới vụ này thuận lợi đến thế! Sự việc hoàn toàn theo hướng sắp đặt của cậu, "quả" thắng lợi đang ở rất gần chờ cậu hái xuống rồi! Cậu đúng là thiên tài!
"Ha ha ha!!!" Dịch Dương Thiên Tỉ không nén được ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Những học sinh đi trên đường đi ngang qua chỗ cậu, nhìn thấy cậu trong bộ dạng như vậy, liền nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi như gặp kẻ bị bệnh thần kinh.
Dịch Dương Thiên Tỉ đang cười dở, ánh mắt vô tình nhìn thấy như vậy, tiếng cười đắc ý lập tức chuyển thành nụ cười không thành tiếng.
Nghe đồn, Dịch thiếu gia ưa nổi giận, có thể từ một nam sinh trung học chỉ trong phút chốc biến thành con rồng trong kỷ Jura khạc ra lửa. Cậu nhìn những người xung quanh đang quan sát mình và hét lên như người điên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Bộ chưa nhìn thấy con trai đẹp trai như tôi bao giờ sao? Mấy người mà còn nhìn nữa tôi rút giầy ra ném đấy!". Nói rồi còn rút giầy ra thật.
Đám người đó sợ tới mức chưa tới một giây sau đã tự động tản ra hết. Tiếp sau đó mấy phút cũng chẳng có ai dám đứng gần Dịch Dương Thiên Tỉ trong vòng mười mét. Cho đến khi lấy lại được nhịp thở bình tĩnh, Dịch Dương Thiên Tỉ mới đi đến trước mặt Vương Tuấn Khải.
"Này cậu nhóc!" Dịch Dương Thiên Tỉ dương dương tự đắc chọc chọc hai cái vào ngực Vương Tuán Khải, biết rồi mà còn cố ý hỏi: "Tại sao vẫn chưa về nhà thế hả? Có phải có người xì lốp xe của anh?".
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ đắc chí của cậu, chớp mắt rồi chợt hiểu ra: "Là cậu đã xịt lốp xe của tôi?".
"Ừ thì làm sao?" Hừm! Xem anh ta thì cũng chẳng dám làm gì. Một lát nữa cậu ấy còn xin cậu cho quá giang về nhà! Hờ hờ!
"Tôi thực sự chẳng biết phải làm gì với cậu." Vương Tuấn Khải buông thõng tay biểu thị sự bất lực, sau đó nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ: "Tôi chỉ không hiểu, làm như vậy thì cậu được ích lợi gì?".
Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý đến vẻ hoài nghi của cậu, hỏi một câu hỏi không liên quan gì: "Vương Tuấn Khải, nhà cậu cách trường rất xa phải không? Nếu đi bộ thì sẽ mất bao lâu thế?".
Vương Tuấn Khải ngoẹo đầu tính toán rồi trả lời: "Nếu đi với tốc độ của tôi thì phải đi khoảng hơn một tiếng!".
"Oa! Còn lâu hơn mình tính!" Dịch Dương Thiên Tỉ thì thầm, sau đó tiến sát đến trước mặt Vương Tuấn Khải, cười với vẻ nham hiểm: "Anh không định đi bộ về nhà đấy chứ? Quãng đường hơn một tiếng đi bộ không phải là ngắn đâu nhỉ!".
"Tôi đương nhiên không ngốc nghếch đến mức cuốc bộ về nhà đâu."
Điều này hoàn toàn đúng như "kịch bản" dự tính , Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng sớm đã hoan hỉ. cậu nén sự phấn khích không bật thành tiếng cười, hắng giọng, ra vẻ là người tốt nói: "Chúng mình là học sinh cùng trường, tôi không nỡ nhìn anh "cuốc bộ" về nhà. Thế này đi, tôi có một đề nghị, tôi cho anh quá giang về nhà, anh hẹn hò với tôi. Anh thấy thế nào?". Cậu ta còn có thể thế nào kia chứ! Ngoài việc đồng ý thì cậu ta còn có thể còn cách nào khác nữa đây? Thế nên mới nói, lần này cậu ta không thể không đồng ý hẹn hò với cậu! Ha ha ha! Dịch Dương Thiên Tỉ đắc ý nghĩ như vậy.
Vương Tuấn Khải dùng con mắt thăm dò hai chữ "thắng lợi" được viết tận nơi đáy mắt của Dịch Dương Thiên Tỉ, một giây sau lập tức sáng tỏ: "Thì ra cậu xịt lốp xe của tôi là nhằm mục đích uy hiếp tôi phải hẹn hò với cậu, cậu nên nhớ, cậu đã đồng ý việc làm nô lệ của tôi trong 2 tuần."
"Đúng là tôi đã đồng ý, nhưng chẳng phải anh có quyền từ chối đó sao? Trừ phi anh muốn cuốc bộ về nhà!" Dịch Dương Thiên Tỉ ỷ vào ưu thế hiện giờ của mình càng nói càng tỏ ra đắc ý.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu, ngay lập tức nhìn thấu ý đồ. "Vậy nhưng... tôi thực ra không có ý đi bộ về nhà." Mắt cậu liếc về phía sau, quét qua một lượt những chiếc xe đạp xếp hàng dài ở đằng sau. "Nhìn thấy bọn xe đạp đằng sau tôi chứ?"
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn qua vai cậu, nhìn thấy hàng dài các loại xe đạp, sau đó nhìn cậu một cách khác thường hỏi: "Nhìn thấy! Nhưng việc đó có liên quan gì tới anh không?".
"Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu nghĩ xem trong số xe ở đây, chiếc nào đi thấy thoải mái nhất?". Anh thực sự rất không muốn đả kích cậu nhóc vênh váo đang đứng trước mặt. Nhưng cậu ta cứ nhằm vào trêu chọc anh, anh cũng chẳng còn cách nào khác. Haizzz! Đúng là thói đời bây giờ, muốn làm một hoàng tử hiền hòa, hoàn mỹ cũng thật chẳng dễ dàng gì, thực sự rất nhớ con người kiêu kì ngày xưa.
"Cậu hỏi những điều đó để làm gì?" Tuy Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy kỳ lạ nhưng cậuvẫn chỉ vào chiếc xe mới màu bạc chuyên dụng đi đường cái, nhìn đặc biệt và rất đẹp ở trong đó.
"Vừa rồi tôi vì đang băn khoăn không biết dùng chiếc nào nên cảm thấy hơi lăn tăn.
Cảm ơn ý kiến của cậu." Vương Tuấn Khải vừa nói vừa dắt chiếc xe đó ra.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hành động của Vương Tuấn Khải, đột nhiên thấy không hiểu: "Sao cậu lại lấy xe đạp của người khác?".
"À! Tôi quên nói với cậu", Vương Tuấn Khải nhảy lên ngồi trên xe, cố ý thốt lên, "sự thể đã như vậy, các bạn nữ trong trường biết xe mình bị xịt lốp thì chắc chắn sẽ tranh nhau cho tôi mượn xe. Cậu có thấy các bạn nữ trường mình rất nhiệt tình không? À, tôikhông phiền cậu đưa mình về đâu, tôi tự đạp xe về nhà là được rồi. Tạm biệt! Mà ngày mai nhớ mang cơm hộp cho tôi". Nói xong, Vương Tuấn Khải huýt sáo rồi đạp xe tiến về phía trước.
Không phải là cậu sắp thành công rồi hay sao? Sự việc tại sao lại biến thành như thế này?
Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn còn ngớ ngẩn đứng chôn chân tại chỗ, miệng há to, hoàn toàn không thể lý giải được sự việc tại sao lại thành ra thế này.
Sau khi kế hoạch xe đạp thất bại, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không nản lòng.
Tổ tiên nhà Dịch Gia trong điều 2811 của nội quy có dạy: Vấp phải thất bại không được chạy trốn, cách làm đúng đắn phải là tận dụng lúc thất bại không để ý thì cho nó một liều thuốc xổ, sau đó chờ nó chạy vào nhà vệ sinh thì khóa trái cửa lại, khiến nó vĩnh viễn không có ngày xuất đầu lộ diện.
Vì thế chiêu thứ hai trong kế hoạch "cưa cẩm" con trai của Dịch Dương Thiên Tỉ đó là: Một liều thuốc xổ!
"Anh ơi, phiền anh gọi hộ tôi anh Vương Tuấn Khải ra ngoài này có được không?" Ngoài hành lang lớp 12 số 17, Dịch Dương Thiên Tỉ chặn một nam sinh đang bước vào cửa lớp, nở nụ cười năn nỉ.
Nụ cười ngọt ngào của Dịch Dương Thiên Tỉ khiến cậu nam sinh nọ gật đầu ngay tắp lự, lập tức bước vào lớp gọi người.
"Nụ cười của cậu đúng là không chê ở điểm nào được mà!" Vương Tuấn Khải đón ánh nắng mặt trời từ trong lớp học bước ra, nụ cười thật rạng rỡ.
Dịch Dương Thiên Tỉ không thể không nhìn ngẩn ngơ được, Vương Tuấn Khải nở nụ cười hướng về phía cậu nháy mắt "phóng điện", cậu mới tỉnh lại.
"Này! Vương Tuấn Khải! Ý của anh là vừa rồi cậu có nhìn thấy tôi? Thế cậu làm gì mà không tự bước ra?" Để che đậy suy nghĩ tội lỗi của mình, Dịch Dương Thiên Tỉ cố ý hét lên hung dữ với Vương Tuấn Khải mà không phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng đã sớm tố cáo lòng cậu.
Vương Tuấn Khải nhìn hai má ửng hồng của cậu, đáy mắt hiện rõ một nụ cười. Anh giả vờ như không nhìn thấy sự e thẹn trong mắt cậu, đưa ra câu hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?".
Việc gì? À! Đúng rồi! Cậu quên mất việc chính rồi! Có trách thì trách nhóc con đáng chết này nói năng linh tinh! Nhưng chờ một phút... Hừm! Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn hộp cơm trong tay một cái, trong lòng tiểu nhân xấu xa đáng thương đang cười như một mụ phù thủy.
"Vương Tuấn Khải, chúng ta ra đằng kia nói chuyện được không?" Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ về phía góc hành lang, hỏi với giọng điệu nhỏ nhẹ. Kế hoạch trong đầu cậu đó là bên ấy không có người, đến lúc cậu làm gì Vương Tuấn Khải thì cũng chẳng có ai có thể làm chứng.
Vương Tuấn Khải nhìn theo hướng cậu chỉ, lạnh lùng trả lời: "Được thôi!". Trong lòng có chút băn khoăn: "cáo già" Dịch Dương Thiên Tỉ ưa la hét với cậu tại sao đột nhiên lại nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, không phải lại muốn giở trò quỷ quái gì nữa chứ?
Hai người mỗi người một ý lặng lẽ đi về phía góc hành lang.
"Vương Tuấn Khải, đêm qua mình đã nghĩ kỹ rồi, mình nhận ra trước đây mình đã làm những việc ngốc nghếch, uy hiếp để bắt cậu hẹn hò cùng mình. Những chuyện đó thật là ấu trĩ, mình nghĩ nhất định đã đem đến cho cậu không ít phiền phức." Cậu ngẩng đầu, mắt nhìn cậu, giọng rất thật: "Sau này mình sẽ không làm phiền cậu nữa, cũng sẽ không làm những trò vô bổ này nữa".
"Ừm, không... không sao đâu..." Vương Tuấn Khải không ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ đến để xin lỗi tôi, nhất thời cũng không biết phải nói gì. Nhưng khi anh nghe cậu nói sau này sẽ không tìm anh nữa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, có chút gì đó gợn lên, có chút cay đắng.
"Vương Tuấn Khải, hai ngày nay tôi đã gây ra cho anh không ít phiền nhiễu, tôi cảm thấy rất ân hận. Hộp cơm này, nếu anh không để bụng thì hãy nhận lấy đi!" Dịch Dương Thiên Tỉ nói rất thành khẩn, sau đó đưa hộp cơm trong tay ra trước mặt Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn chăm chú vào hộp cơm ở trên đôi tay búp măng, mảnh mai. Đó là một hộp cơm bằng nhựa màu xanh, trên nắp có in hình nhân vật trong truyện tranh Shin đang khoe mông nhảy nhót, mùi thơm của thức ăn từ trong hộp cơm tỏa ra rất hấp dẫn.
Anh nhóc này làm sao mà còn chưa nhận cơ chứ? Lẽ nào anh ta nhìn ra manh mối gì? Trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ đã có chút sốt ruột, đang định giục thì Vương Tuấn Khải vươn tay ra nhận lấy hộp cơm.
"Cảm ơn cậu!" Môi Vương Tuấn Khải khẽ cong lên, ánh mắt cười của cậu khiến Dịch Dương Thiên Tỉ lầm tưởng ánh sáng của mùa hè đang quay ngược chạy đến mùa xuân. Cậu nói: "Những việc trước đây thì cho qua đi. Hy vọng sau này chúng mình vẫn là bạn".
Dịch Dương Thiên Tỉ cúi thấp đầu, chột dạ lảng tránh cái nhìn ấm áp như mùa xuân của cậu. Năn nỉ! Đừng có cười như thế với cậu nữa! Báo hại cậu trong lòng tự nhiên có chút tội lỗi trào lên. Dịch Dương Thiên Tỉ ơi là Dịch Dương Thiên Tỉ! Nếu muốn cái ngày mà kế hoạch "cưa cẩm" thành công đến sớm thì phải tỉnh táo lên một chút! Nhưng mà kế hoạch còn chưa kết thúc, kế sách muốn để cho Vương Tuấn Khải mê mẩn cậu còn chưa hoàn thành nên sau khi Dịch Dương Thiên Tỉ thầm tự nhắc nhở, cậu ngẩng đầu lên nhìn Vương Tuấn Khải.
Dịch Dương Thiên Tỉ vốn định nói với cậu những câu nghe bi đát, mùi mẫn hơn, hòng kiếm chút nước mắt sau đó cậu cũng tốn chút nước bọt và cuối cùng thì rút lui một cách bi thảm. Nhưng lại không ngờ bị đôi mắt ấm áp của cậu làm cho đầu óc trống rỗng. Đến lời thoại cũng quên sạch bách còn nói gì đến diễn cảnh bi thương đây? Thế là cố nói nốt câu "tạm biệt" hết sức thảm thương rồi hoảng sợ chạy mất. Giời ạ! Dịch Dương Thiên Tỉ ơi là Dịch Dương Thiên Tỉ! Cậu đúng là cái đồ vô tích sự!
Vương Tuấn Khải tay cầm hộp cơm, mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Dương Thiên Tỉ đang bước đi, ánh mặt trời giống như đang nhẹ nhàng tỏa sáng trên lưng cậu, bóng đổ dài trên mặt đất.
Cậu ấy cũng giống như những người khác, đều muốn tiếp cận được với anh, nhưng với mục đích là để giúp đỡ bạn bè. Cậu thích nghĩ ra những cách kỳ quái để ép anh tiếp xúc với cậu, nhưng những cách đó đều là những trò đùa nhỏ vô hại, chẳng ảnh hưởng đến bất kỳ ai. Cậu ấy tràn đầy nhiệt huyết, rất có nghĩa khí, không bao giờ thích giả tạo và rất có cá tính, về điểm này thì những người ở bên cạnh cậu có lẽ sẽ chẳng bao giờ làm được? Thực ra, cậu ấy cũng không tồi chút nào.
Trong lòng Vương Tuấn Khải có một cảm giác rất kỳ lạ, chính cái lúc mà cậu rung động muốn đuổi theo để chấp nhận hẹn hò với cậu thì một anh chàng khác chạy vượt lên, nhân lúc cậu đang đờ người ra, đã cướp mất hộp cơm ngon lành trong tay cậu.
"Thật là ghen tị với cậu đấy! Mỗi ngày đều có bao nhiêu cô gái chuẩn bị bữa trưa cho, khổ thân cho tôi, đến một cọng rau cũng chẳng có! Ông trời thật là chẳng công bằng chút nào cả!" Anh bạn cướp hộp cơm đó là Kim Dục Duy, bạn cùng lớp và cùng trong đội bóng với Vương Tuấn Khải. Cậu ta vừa cướp được hộp cơm đã vội nhảy sang một bên mở ngay ra, hai con mắt sáng lên: "Oa, thơm quá! Bao nhiêu là đồ ăn". Kim Dục Duy không chần chừ bốc một miếng thịt hun khói bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến, hai mắt to tròn, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ sung sướng. "Quá ngon! Đúng thật là tuyệt hảo! Vương Tuấn Khải, cậu có thể xem xét kết bạn với cậu nhóc này xem sao. Như thế, ngày nào cậu cũng có thể ăn bữa trưa ngon lành rồi, ha ha!"
Lúc này Vương Tuấn Khải mới kịp phản ứng lại, lập tức cướp lấy hộp cơm: "Này! Kim Dục Duy! Trả lại cơm cho tôi!".
Kim Dục Duy tránh được, tiện thể bốc thêm được miếng dưa chuột xào bỏ vào miệng. Cậu Vương Tuấn Khải này động tác rất nhanh, nhưng Kim Dục Duy cũng không tồi chút nào, dù gì cả hai cũng đều là trụ cột của đội bóng rổ!
Thấy "con sói" Kim Dục Duy lại còn muốn ăn tiếp, Vương Tuấn Khải liền chạy lên giật lại, quát lên: "Này! Kim Dục Duy! Cậu đừng quá đáng thế! Đây là bữa trưa của tôi!".
Kim Dục Duy vẫn cố tình bỏ thêm con tôm vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa nói: "Vương Tuấn Khải, bình thường cậu có bao giờ nhận cơm của cô gái nào đâu? Hộp cơm này cậu cho lại tôi là được rồi. Ôi, cậu nhóc này thật là tỉ mỉ, con tôm nào cũng bóc vỏ cẩn thận, khi nào mình mới có người nấu cho mình bữa cơm ngon như thế này đây?".
Câu nói của Kim Dục Duy làm Vương Tuấn Khải ngây người ra một lúc, đúng thật! Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh nhận cơm của một cô gái nào, vì sợ những phiền phức không đáng có, vậy thì tại sao anh lại nhận cơm của cậu ấy? Vì cậu ấy không giống với những người khác? Vì mục đích muốn tiếp xúc với anh của cậu ấy khác? Hay là vì ý nghĩa của hộp cơm này cũng khác?
Vương Tuấn Khải đang chau mày suy nghĩ về vấn đề ở trong đầu, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh lạ ở bên cạnh. Vương Tuấn Khải nhíu mày nhìn lại một cách đầy nghi ngờ.
Chỉ nhìn thấy Kim Dục Duy mặt mũi nhăn nhó, khom khom lưng, hai tay ôm lấy bụng, hai chân khép lại, run bần bật, miệng kêu đau oai oái, trông có vẻ rất là đau đớn. Hộp cơm rơi xuống đất, vỡ làm mấy mảnh, cơm rau đổ đầy ra mặt đất.
Vương Tuấn Khải giật nảy mình vội chạy đến đỡ Kim Dục Duy dậy, đôi mắt tỏ vẻ rất lo lắng: "Dục Duy, cậu làm sao vậy?".
Kim Dục Duy mặt nhăn nhăn nhó nhó ngẩng đầu lên, trán lấm tấm mồ hôi: "Tôi... tôi... tôi đau bụng".
"Sao tự nhiên lại thế này? Hay cậu ăn phải cái gì đó mất vệ sinh?"
"Tôi... hộp cơm..." Kim Dục Duy đau quá đến nỗi nói không thành câu, bụng lại sôi ùng ục, vội vàng buông tay Vương Tuấn Khải ra, ôm bụng chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Vương Tuấn Khải nhìn Kim Dục Duy đang chạy với ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi hướng ánh mắt đó xuống đống cơm rau ở dưới đất. Chắc không phải trò quỷ của nữ nha đầu đó chứ?
Lúc này, tên tội phạm bị tình nghi số một của Vương Tuấn Khải đang nấp ở góc hành lang cạnh nhà vệ sinh nam, mắt chớp chớp nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đang đếm thời gian.
Đã mười phút rồi, lẽ ra Vương Tuấn Khải phải ăn hộp cơm đó rồi chứ?
Để đề phòng sự cố, Dịch Dương Thiên Tỉ đợi thêm ba phút nữa, sau đó xác nhận lại trong phòng vệ sinh nam ngoài "cậu ta" ra, sau khi không còn ai khác nữa, mới lẻn vào phòng vệ sinh nam. Để đề phòng trong khi thực hiện kế hoạch có người chạy vào, cậu ấy còn chốt cửa của phòng vệ sinh, đồng thời còn treo tẩm biển ghi rõ: "Nhà vệ sinh đang quét dọn, tạm ngừng sử dụng".
Lần này, ngoài cậu ấy ra, chắc chắn không còn ai có thể cứu được Vương Tuấn Khải nữa rồi! Cậu ấy không tin kế hoạch lần này lại thất bại! Ha ha!
Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẩy một cái rồi tiến đến cái nhà vệ sinh tách biệt kia, sau đó dừng lại trước cánh cửa đang đóng, nói một cách dương dương tự đắc: "Vương Tuấn Khải, bữa trưa tôi làm cho cậu rất ngon phải không? Tôi "đặc biệt" làm cho cậu đấy!". Cái giọng lại còn kéo dài hai từ "đặc biệt" nữa chứ.
"Ai đấy?" Anh chàng Kim Dục Duy đang "dời non lấp bể" trong nhà vệ sinh đột nhiên nghe thấy tiếng nói, sợ đến nỗi suýt nữa không nói lên lời"
"Vương Tuấn Khải, lần này không dễ chịu lắm phải không? Trong hộp cơm đó tôi đã cho thêm ba liều thuốc. Tôi nói cho cậu biết, tôi đã đóng chặt cửa nhà vệ sinh rồi, ngoài tôi ra, không ai có thể cứu anh! Nếu không muốn kéo giãn ruột của tôi ra thì hãy ngoan ngoãn đồng ý hẹn hò với tôi đi! Chỉ cần anh đồng kết bạn với tôi, tôi sẽ lập tức đưa thuốc giải cho anh!" Lần này cậu ấy không tin là cậu ta sẽ không đồng ý! Trừ phi cậu ta không muốn cái mạng đó nữa.
Hả? Hộp cơm ư? Thuốc ư? Kim Dục Duy nghĩ đến hộp cơm ban nãy, trong chốc lát đã hiểu ra tất cả. "Cậu là cậu nhóc tặng hộp cơm đó ư?", hại cậu ta vừa nãy còn nghĩ là trong nhà vệ sinh có ma. Lát nữa quay lại sẽ kêu Vương Tuấn Khải nhất định không được tiếp xúc với cậu ta, cậu ta đúng thật là khủng khiếp.
Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy lạ. Gì cơ? Cái giọng nói này nghe lạ lạ?
Hình như không giống với giọng Vương Tuấn Khải cho lắm!
"Này, cho hỏi, cậu có phải là Vương Tuấn Khải không?"
"Không phải, tôi là Kim Dục Duy, bạn học của cậu ta." Kim Dục Duy mặt nhăn như khỉ, bắt đầu cảm thấy hối hận khi cướp hộp cơm của Vương Tuấn Khải, đúng là mình không nên tham ăn quá.
"Gì cơ?", thế còn tên Vương Tuấn Khải kia đâu? Cái người đang ngồi ở đây lúc này đáng lẽ ra phải là Vương Tuấn Khải mới phải chứ? Dịch Dương Thiên Tỉ ngây người ra một lúc, sau đó cũng hiểu ra: "Là Kim... Kim... Dục Duy sao? Cậu đã ăn hộp cơm đó sao?".
"Phải." Kim Dục Duy mặt mày nhăn nhó, bụng lại đau một trận dữ dội.
Dịch Dương Thiên Tỉ lập tức hiểu ra tất cả! Lần này lại để Vương Tuấn Khải thoát rồi! Dịch Dương Thiên Tỉ tức đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể tin cái sự thất rằng mình lại thua.
"Bạn gì ở ngoài cửa ơi..." Kim Dục Duy không nghe thấy âm thanh gì ở ngoài nữa, một chút lo sợ thoáng qua, "Bạn gì ơi, xin bạn hãy để lại thuốc giải rồi hãy đi! Tôi với bạn không thù không oán, cậu hãy tha cho tôi đi mà!".
"Giúp tôi nói với bạn Vương Tuấn Khải của anh, tôi sẽ không bỏ qua lần này đâu!" Dịch Dương Thiên Tỉ nói một cách giận dữ, sau đó ném gói thuốc giải ở cửa nhà vệ sinh: "Thuốc giải tôi để ở cửa đó, anh tự đi mà lấy! Tôi đi đây!".
Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận bước ra.
Cửa vừa mở, Dịch Dương Thiên Tỉ đen đủi phát hiện ra có mấy nam sinh đang đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh nam, cậu bỗng chốc ngây người ra một lát không biết nên làm thế nào.
Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi lấy lại tinh thần lại cất cao giọng mắng mỏ:
"Nhìn gì mà nhìn? Còn nhìn nữa là tôi bắt các cậu đến đồn cảnh sát đấy!".
Người nên bị đưa đến đồn cảnh sát phải là cậu mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro