Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương 6:

- Dừng, dừng, mau dừng lại..!

- Ế - Dịch Dương Thiên Tỉ giật mình, vội đưa túi nôn cho Vương Tuấn Khải - Anh có nôn thì nôn vào đây này, đừng có nôn ra xe, người ta lại mắng cho

Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng nôn ra hết những gì ở trong bụng, cơ thể vì thế mà khá hơn chút ít, hắn mệt nhọc nói

- Đúng là quái vật

- Anh mới là quái vật - Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi - Chả nhẽ anh chưa từng đi xe ngựa hay sao?

- Tất nhiên là đi rồi, nhiều là đằng khác - Vương Tuấn Khải tự tin

- Lúc đó anh cũng nôn lên nôn xuống như vậy sao? - Dịch Dương Thiên Tỉ cười thầm. Tên này dáng dấp không tệ, ít nhất phải từ mét tám trở lên, tướng mạo có chút thư sinh nhưng không phải là kiểu người yếu ớt, thật không ngờ thể trạng lại kém đến như vậy

- Không hề - Hắn tỏ vẻ không vui, mày đẹp hơi nhíu lại - Ta còn cảm thấy rất ổn là đằng khác, chỉ đối với con bọ khổng lồ này ta mới như... - Từ "vậy" chưa kịp thốt ra thì cảm giác buồn nôn đã xông lên tận cổ. Cũng may Dịch Dương Thiên Tỉ hiểu ý, liền đưa túi nôn khác cho hắn, hắn liền nôn thốc nôn tháo. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy vậy lắc đầu cười cười, còn tốt bụng đưa tay vuốt vuốt lưng cho hắn. Cậu có cảm tưởng, mình thật giống như người mẹ đang chăm sóc cho đứa con to xác vậy

À quên. Biết "con bọ khổng lồ" mà Vương Tuấn Khải nói đến ở trên là gì không? Chính là xe buýt. Còn lý do họ lại ngồi trên xe buýt, không nhắc đến thì thôi, nhắc lại khiến Dịch Dương Thiên Tỉ càng thêm sầu lòng. Tất cả chỉ tại hai tên hỗn đản Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành, à không, còn cả do cái tính ham của lạ mà bây giờ cậu mới có thêm đứa con to xác này đây. Chuyện kể ra thì dài dòng như cuốn tiểu thuyết nhiều tập, thế cho nên là chỉ tóm gọn lại như thế này: Cậu, Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành, ba người ba miệng sáu mắt sáu tai cùng mở ra một cuộc họp kéo dài... 8 phút. Địa điểm chính là dưới gốc một cây đại cổ thụ lớn trong rừng. Nội dung của cuộc họp tất nhiên là bàn về vấn đề của Vương Tuấn Khải.

- Ba mẹ tớ khó tính lắm, tớ sợ họ sẽ không đồng ý nuôi thêm một Vương Tuấn Khải đâu - Vương Nguyên nói

- Ba mẹ cậu hiền như rơm mà khó tính chỗ nào? - Dịch Dương Thiên Tỉ móc méo

- Nói chung là... dù gì thì tớ cũng không dám mở miệng nói với bố mẹ đâu

- Hừ - Dịch Dương Thiên Tỉ hừ mũi - Còn cậu thì sao Lưu Chí Hoành? Cậu đã nghĩ ra lý do gì có tính thuyết phục người nghe hơn Vương Nguyên chưa?

Lưu Chí Hoành xoa xoa cằm suy nghĩ, sau đó bật thốt lên

- Đúng rồi, nhà tớ nghèo lắm

Liên quan??

Cả Vương Nguyên cùng Dịch Dương Thiên Tỉ cùng trợn mắt nhìn Lưu Chí Hoành.

- Ấy ấy, đã hết câu đâu. Ý tớ là nhà tớ rất nghèo, không có khả năng nuôi anh ta. Các cậu cũng thấy đấy, mỗi tuần tớ chỉ được có mười lăm đồng tiền tiêu vặt thôi -Lưu Chí Hoành vội bổ sung

- Thế tớ được mười đồng thì sao? - Dịch Dương Thiên Tỉ nói

- Ừ thì nói chung là...

- Không nói chung nói chiếc gì cả, bây giờ quyết định đi, một trong hai cậu, ai sẽ là người "nhận nuôi" anh ta?

- Không phải tớ - Vương Nguyên vội lắc đầu

Lưu Chí Hoành nhìn qua Vương Nguyên, sau đó cũng nói một câu y chang vậy

- Không phải hai cậu chả nhẽ lại là tớ? - Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa chỉ tay về mình

Hai tên tiểu tử kia không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thanh nói - Chính là cậu đó

Dịch Dương Thiên Tỉ hừ mũi, sau khi quăng lại ba chữ "Cứ việc mơ" liền bỏ đi. Được vài bước thì nghe tiếng hai tên kia gọi, cậu bèn quay lại

- Gì nữa? Hai cậu tự giải quyết đi, không liên quan đến tớ thì đừng lôi tớ... - Chưa kịp nói hết câu thì Dịch Dương Thiên Tỉ đã dừng, ánh mắt trố lên nhìn vật thể trên tay Vương Nguyên

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn không nhầm, đó chính là Rilakuma, một chiếc móc chìa khóa Rilakuma

- Đẹp không đẹp không?

Dịch Dương Thiên Tỉ không trả lời câu hỏi cảu Vương Nguyên mà trực tiếp hỏi câu khác - Cậu mua ở đâu thế?

- Cái này là rất hiếm a. Không phải ở đâu cũng bán đâu, phải khó khăn lắm tớ mới có được ấy - Vương Nguyên vừa nói mà vừa nghĩ bụng: Thiên Tỉ à, cậu thường ngày rất tốt với tớ, nhưng đến hôm nay tớ vì bất đắc dĩ mà phải lừa cậu, cho tớ xin lỗi nha

Thực chất móc chìa khóa Rilakuma này Vương Nguyên có được là nhờ đợi khuyến mãi của siêu thị quê cậu. Hễ cứ mua hàng có đơn giá từ XX tiền trở lên sẽ được giảm 10% và tặng một móc khóa. Khi ấy, cậu còn định sẽ cho con em họ vì nó cũng rất thích Rilakuma, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì đem cho Thiên Tỉ vẫn hơn. Chính vì vậy cậu liền cất vào ngăn nhỏ của balo. Đến lúc về, đãng trí thế nào mà cậu lại quên béng đi mình để nó ở đâu, lúc giặt ba lô cũng không hề để ý. Giặt xong liền cất vào tủ, cho đến đợt cắm trại này mới lôi cái ra, vì ba lô này đặc biệt to, chuyên dùng để đi chơi nên rất hiếm khi đụng vào. Mãi đến tận tối hôm qua, cậu mới phát hiện ra móc khóa Rilakuma của ngày xưa không hề biến đi đâu cả mà nó vẫn đang nằm ngoan ngoãn trong ba lô "chờ"cậu. Chính vì vậy, từ một món quà, Vương Nguyên đã biến Rilakuma nhỏ bé trở thành một thứ để trao đổi lợi ích. Tất nhiên là sau này, khi Dịch Dương Thiên Tỉ biết được sự thật đã rất giận Vương Nguyên, tuy nhiên, là giận không lâu :v

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên, cậu biết, không phải tự dưng mà Vương Nguyên đem nó ra khè cậu như vậy. Chắc chắn là có mục đích!

- Cậu có muốn nó không? - Lưu Chí Hoành vui vẻ nói, tất nhiên là cậu cũng đã được Vương Nguyên tường thuật về lịch sử của Rilakuma nhỏ bé

- Có gì muốn trao đổi thì nói đại ra đi, đừng bày đặt dông dài nữa. - Dịch Dương Thiên Tỉ bĩu môi

- Ấy ấy, đừng nóng vội đừng nóng vội. Cái gì cũng phải từ từ

- Cậu còn từ từ nữa thì cái que này sẽ chui vô họng đấy - Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa cầm que củi khô nhặt được dưới chân lên đe dọa.

Lưu Chí Hoành cười hì hì nói - Bọn tớ đúng là có thứ muốn trao đổi a.

*

Đến đây chắc khỏi cần nói mọi người cũng biết cái gọi là "trao đổi" của Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên rồi. Kết quả của cuộc trao đổi này... như mọi người đã thấy đó, Dịch thiếu gia nhà mình vì có lòng ham mê quá mức đối với Rilakuma nên đã sa vào lưới giặc. Tuy nhiên, đương lúc thực hiện cuộc trao đổi, Dịch Dương Thiên Tỉ không hề suy tính nhiều, thế cho nên là... bây giờ cậu cùng Vương Tuấn Khải mới phải bắt xe buýt khác để về nhà. Mà tiền xe tất nhiên là cậu lĩnh cả. Chưa nói đến việc cậu phải dắt theo của nợ Vương Tuấn Khải lén lút trốn xuống núi trước cả lớp, sau đó nhờ hai tên kia báo lại với cô giáo rằng cậu có việc bận phải về ngay. Ngồi trên xe suy đi ngẫm lại, cảm thấy cuộc phi vụ này đúng là không công bằng, quá mức không công bằng >o<







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro