Chương 3
Chương 3:
Vương Tuấn Khải tỉnh dậy đã là lúc trời đã xẩm tối, ánh mặt trời hoàng hôn màu đỏ rực chiếu xuyên qua lớp lều bạt mỏng manh. Mọi vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, không có lấy một bóng người
Đây là đâu?
Anh khẽ chép miệng, lúc này mới để ý đến bát cháo thơm phức nghi ngút khói bay lên, chứng tỏ chủ nhân của chiếc lều trại này vừa mới rời khỏi đây không lâu. Bên cạnh là một mảnh giấy nhỏ, Vương Tuấn Khải cầm mảnh giấy lên ngắm nghía một lúc trước khi mở ra đọc
"Cháo tôi vừa nấu, còn nóng, ăn đi. Còn nữa, ngồi ngoan đó đợi tôi về, đừng đi đâu cả, tuyệt đối không được bước chân ra ngoài"
Là ai đã để lại bức thư này? Thật kì lạ, Vương Tuấn Khải nhớ trước đó, anh sau khi được lệnh của nhà vua liền tức tốc dẫn hai vạn quân đến vùng núi phía Bắc Giang Châu để dẹp phản loạn. (Nhi: Ta bịa =)) ) Sau khi phản loạn đã được dẹp yên, trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng xoáy lớn hình tròn, xung quanh cũng nổi gió khiến cây cối nghiêng ngả, bầu trời tối xầm lại. Dự cảm không lành, anh liền ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ rút lui tìm chỗ ẩn náu, thế nhưng không may, chỉ thị vừa dứt thì vòng xoáy đó như phát ra một ma lực vô hình,cuốn anh và hàng vạn binh sĩ khác vào trong. Những chuyện sau đó, anh hoàn toàn không nhớ, chỉ biết sau khi tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm ở một nơi xa lạ, trên người còn khoác một bộ trang phục kì quái. Nhắc tới mới nhớ, anh liền đưa mắt nhìn bộ đồ mà anh đang mặc trên người. Chiếc áo màu trắng ngắn tay, không, không phải ngắn tay mà là quá ngắn tay, căn bản là nó dài chưa quá vai anh. Cổ áo cũng rộng thùng thình. Quần làm bằng vải trơn màu xám, nói chung là cũng chẳng phải dài gì cho cam, chỉ đến một phần ba cặp đùi của anh. Đây là lần đầu tiên anh mặc thứ đồ kì lạ "mát mẻ" như thế này, có cảm giác thật không thoải mái, bèn chồm dậy tìm bộ đồ nguyên thủy của mình. Lạ là tìm mãi, tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu. Rõ ràng là anh đã lục tung tất cả mọi nơi có thể tìm trong cái túp lều bé tí này rồi. Cảm giác ức chế bắt đầu xông lên đến tận não, ánh mắt hậm hực nhìn chăm chăm khe hở của túp lều, chỉ thiếu điều một gươm chém nát nó, sau đó liền ra ngoài. Suy nghĩ vừa dứt, liền nhớ tới lời dặn của người trong bức thư kia
Tuyệt đối không được bước chân ra ngoài
Tuyệt đối không được bước chân ra ngoài
Tuyệt đối không được bước chân ra ngoài
Là đang ra lệnh cho anh sao?
Anh trước nay bản tính cao cao tại thượng, ngoài quỳ lạy cha mẹ, tổ tiên và hoàng thượng thì chưa từng cúi đầu trước một ai. Nay lại bị một con người xa lạ chưa từng gặp mặt ra lệnh, rốt cuộc hắn có biết hắn đang đụng vào ai không?
Tiếng biểu tình phát ra từ bụng như một loại máy nhắc nhở, anh đã chưa ăn gì trong một thời gian dài, còn thời gian dài đó là bao lâu thì anh cũng không biết (Nhi: =)) ) Há chẳng phải còn tô cháo kia sao? Bất chấp tô cháo kia chính là do kẻ láo toét ăn phải gan hùm tim cọp nấu, lần này anh phải xơi bằng hết để thỏa mãn cái bụng trống rỗng.
Múc vào một miếng, một miếng lại một miếng. Không biết là do anh đã quá đói hay là do bát cháo này quá ngon nữa. Cao lương mĩ vị, chưa gì là anh chưa thử qua, nhưng không hiểu sao ngay giờ phút này, dù chỉ là một tô cháo có chút thịt, chút hành này lại trở nên ngon đến cực độ, ngon như không gì có thể ngon hơn. Anh ăn nhanh, rất nhanh, hận không thể đổ nguyên bát cháo nóng hổi này vào trong miệng.
Ăn uống no nê, đang định bụng đánh một giấc thì thanh âm kì lạ chợt vang lên
Một bản nhạc sôi động kì lạ chưa từng nghe qua, vài cậu anh hiểu, vài câu anh không hiểu, chẳng hạn như cái câu gì mà "Lít sân trù mai hớt..." (Listen To My Heart) Tiếng Trung không phải, không lẽ là tiếng dân tộc? Mà tiếng dân tộc nghe sao cũng thấy không giống
Lò mò lúc, anh cầm lên một miếng giống như miếng kim loại hình chữ nhật. Âm thanh kì lạ chính là phát ra rừ đó, đưa tay sờ soạng khắp nơi. Lại hai từ miêu tả cảm xúc của anh lúc này
Kì lạ
Ở đây thứ gì cũng kì lạ. Đang mải mê ngắm nghía sờ soạng thì phát hiện tiếng kêu đã ngừng, thay vào đó là một giọng nói lanh lảnh của người phụ nữ vang lên
"Thiên Thiên, sao con lâu bắt máy quá vậy? Thế nào? Tiều Nguyên đã đỡ hơn chưa?"
Vương Tuấn Khải giật mình làm rớt luôn miếng kim loại hình chữ nhật xuống đất, cũng may, nơi bị rớt xuống không đâu xa lạ chính là tấm đậm anh nằm lúc nãy
"Thiên Thiên? Con có nghe thấy gì không? Con xảy ra chuyện gì rồi sao Thiên Thiên?"
Thanh âm mang theo sự lo lắng, Vương Tuấn Khải sau một hồi ngờ nghệch lúc này mới lên tiếng
- Yêu quái? Ngươi trốn ở trong đó sao? Ra đây đi, đồ hèn!
Trước nay Vương Tuấn Khải vốn không tin vào việc yêu ma quỷ quái trên đời, mãi đến hôm nay anh mới dám khẳng định "Yêu quái đó là có thật"
"Ai vậy? Ai ở đầu dây bên kia vậy?"
- Ngươi hỏi ta là ai sao? Nói cho ngươi biết, ta chính là Vương nguyên soái - Vương Tuấn Khải. Thế nào? Mới nghe thấy tên ta đã sợ rồi sao? Lần này ta sẽ cho mi chết!
Vương Tuấn Khải vớ ngay được con dao băm thịt khổ lớn ngay gần đó
BỘP!
Chiếc I Phone 5s xinh đẹp thế là đã ra đi tìm đường cứu nước, còn cái kẻ không biết gì đang đứng dương dương tự đắc, giơ tay vỗ ngực, miệng cười đến tận mang tai
- Ha ha ha ha đúng là thứ tiểu nhân hèn nhát, mới một đao của Vương nguyên soái ta đây mà đã về thăm tổ tiên rồi, vậy mà cũng đòi làm yêu quái, chi bằng về quê chăn vịt há chẳng phải hay hơn sao? Ha ha ha ha ha
Dịch Dương Thiên Tỉ sau khi thưởng thức cơm tối thì quay về lều trại, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải cái con người dương dương tự đắc hệt như bệnh nhân tâm thần mới trốn được trại kia, mà chính là chiếc I Phone 5s xinh đẹp đang nằm "bất tỉnh nhân sự" trên mặt đất. Màn hình điện thoại thì khỏi phải chê, nát như không còn gì để nát. Quay sang, thủ phạm ngoài cái tên đáng chết , tay phải cầm dao, tay trái đắc ý vuốt vuốt mái tóc dài còn hơn con gái kia thì còn ai khác nữa?
- Tên chết tiệt! Nói! Anh làm cái trò gì thế hả?
Dịch Dương Thiên Tỉ không suy nghĩ, liền đi tới túm lấy áo hắn mà xách, quát lớn
Vương Tuấn Khải bị khí thế cao ngất trời của Dịch Dương Thiên Tỉ dọa cho hết hồn, tay cầm dao nảy lên một cái, con dao văng đi xa.
- Trò gì là trò gì?
Vương Tuấn Khải ngu ngơ hỏi lại
- Không mượn anh hỏi lại! Trả lời, anh vừa làm cái khỉ gì với chiếc điện thoại của tôi?
Dịch Dương Thiên Tỉ điên tiết mất. Ngay từ đầu cứu cái tên này cậu đã cảm thấy không nên rồi. Người ta nói làm việc tốt thì sẽ gặp may mắn. May mắn đâu không thấy, chỉ thấy chiếc I Phone 5s yêu quý của cậu giờ đây đã trở về với tổ tiên cội nguồn
- A, hóa ra thứ kì lạ này được gọi là điện thoại sao? Thế mà ta còn tưởng là yêu ma quái hiện hình
Vương Tuấn Khải vừa nói vừa trưng ra một bộ mặt ngạc nhiên hết sức có thể. Nhìn cái bản mặt này của hắn, các tế bào máu trong người Dịch Dương Thiên Tỉ càng lúc càng sôi sục, hận không thể ném tên này xuống mười tám, à không hai tám tầng địa ngục, cho quỷ vương móc mắt cắt lưỡi, chiên xào luộc nấu hắn lên.
- Yêu quái cái đầu nhà anh! Nói! Anh có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Anh định sẽ đền cho tôi như thế nào? Hả? Hả? Hả?
Hắn nhìn cậu. Ngây thơ, ngây thơ, quá sức ngây thơ. Lắc đầu
- Không biết
- Tôi điên mất!! - Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận xô hắn ra, nhào ngay lại nơi đã tiễn đưa chiếc điện thoại về trời, khuôn mặt méo xệch đen thui còn hơn đít nồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro