Chap 30
Nhân ngày chống kì thị LGBT, up chap mới nhaaaaaa :333
Vương Tuấn Khải nằm trên giường nhìn trần nhà, chốc chốc lại nhìn điện thoại, không 1 cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, chỉ có những con số hiển thị đã quá 1 giờ sáng. Bộ tây trang mặc trên người nồng nặc mùi rượu, anh cũng không buồn thay ra, tay vẫn đang ôm chặt 1 cái hộp nhựa cũ kĩ phũ đầy bụi, là món đồ duy nhất cậu không mang đi được cất dưới gầm giường, trong đó gồm hình chụp của anh, nhẫn cưới và những món quà cậu tặng anh, nhưng đáng tiếc anh chưa hề chạm vào 1 món nào cả, tất cả đều bị anh dẫm nát dưới chân, có cái bị bẩn, có cái vẫn lành lặn nhưng có cái đã bị vỡ nát không còn nhìn ra hình dạng nhưng Thiên Tỉ đều nhặt lại và xếp chúng ngăn nắp vào hộp. Chăm chú nhìn thật kĩ từng món, anh tự hỏi tại sao khi xưa anh lại ngu ngốc đến vậy, chỉ vì ngu muội nghe theo lời Hạ Mỹ Kỳ mà làm cho Thiên Tỉ tổn thương hết lần này đến lần khác, đau khổ vì anh suốt mấy năm trời, nhưng bây giờ anh hối hận thì cũng đã không còn kịp nữa, cậu đã không còn tin tưởng tha thứ cho anh thêm 1 lần nào nữa, cậu đã quyết định buông tay, bước ra khỏi cuộc sống của anh. Đau quá, trái tim thật đau, đây là cảm giác của cậu khi bị người mình yêu quay lưng sao? Thật khó chịu, thật đau đớn, như muốn chết đi sống lại, vậy mà cậu đã 1 mình chịu đựng cảm giác này mấy năm. Chính anh là người đã làm cậu tổn thương, chính anh là người đã đẩy cậu rời xa khỏi anh... Anh muốn 1 lần nữa cảm nhận được cảm giác cậu chạm vào anh, chăm sóc anh, chàng trai nhỏ luôn lén ôm anh mỗi đêm, mùi hương nhẹ nhàng của cậu khiến anh say mê. Anh nhớ cậu, nhớ đến điên dại, anh đã quá yêu cậu rồi. Lần đầu tiên trong đời mới có 1 người khiến anh rơi lệ nhiều đến vậy. Tuấn Khải thao thức như vậy cho đến khi ánh nắng sớm rọi vào mới bừng tỉnh. Anh mệt mỏi thay bộ đồ đã sớm nhăn nheo, tắm rửa rồi đến công ty.
Nhân viên đã sớm quen với tình trạng giám đốc của họ mặt mày phờ phạc mỏi mệt, mái tóc không được chải chuốt như mọi ngày, cằm lún phún râu. Nhưng hôm nay còn tệ hơn thế, tóc tai rối tung rũ loà xoà trước mặt, sắc mặt trắng bệt, ốm tới mức 2 bên má hóp vào, tây trang không được ủi phẳng phiu, xộc xệch, không còn nhận ra đây là tổng giám đốc Vương thị toả sáng, khí chất như mọi khi. Tiếng bàn tán xì xầm xung quanh khiến anh đau đầu nhưng cũng chẳng bận tâm, lảo đảo đi lên văn phòng của mình, ngồi tựa vào chiếc ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đầu quay mòng mòng như chong chóng, trước mắt chỉ là 1 mảng mờ mờ ảo ảo. Thư ký của anh như mọi khi mang tách cà phê vào thì thấy Vương Tuấn Khải mặt đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, Dương Lâm An vội đến kiểm tra, hốt hoảng lay người anh
- Vương tổng! Ngài không sao chứ? Để tôi đưa ngài đến bệnh viện!
- Thư ký Dương, tôi.... tôi không sao...tôi không muốn tới bệnh viện_ Lâm An thấy anh cứ mê man mãi, quyết định gọi bác sĩ tư đến khám cho anh.
.
.
.
- Sao rồi bác sĩ ? Có nặng lắm không ?
Vị bác sĩ già chậm rãi tháo ống nghe, vừa khi đơn thuốc vừa nói
- Làm việc quá sức, ăn uống không đầy đủ, thiếu dinh dưỡng, tinh thần không ổn định, lại còn sốt cao thế này, khá là nghiêm trọng. Điều gì đã khiến vị tổng giám đốc đây lại suy sụp đến vậy.
Dương Lâm An nhìn anh đang nằm yên ổn trên sô pha, rồi lại nhìn bức ảnh được đặt trên bàn làm việc
- Ngài ấy là đau khổ vì 1 người...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro