chap 10: Trả thù
"Á! mày làm gì vậy, buông tao ra"
Thiên Ngọc bất ngờ bị đánh, cô ta giảy giụa, chân loạng choạng trên đôi giày cao hơn mười phân.
Chat! Hắn cho cô ta một bạt tai.
"Con điếm, thanh cao cái nỗi gì, chưa có ai dám chê ông mày đây không có tiền"
Mắt hắn long sòng sọc, hung hãn giằng co, văng vật bên nọ bên kia.
"Mẹ mày, thằng chó, thả tao ra"
Cô ta đưa tay giữ tóc, giơ chân đá lung tung, miệng không ngừng la hét, chua ngoa, ghê gớm.
"Để ông đây cho mày biết thế nào là không có tiền"
Hắn lôi cô ta đến chiếc bàn giữa Bar, gạt mọi thứ xuống đất, đè cô ta lên bàn, xé toạc chiếc váy mỏng manh.
"Aaaa! Khốn nạn, cút đi, cứu tôi"
Trước sự hũng hãn của hắn, Thiên Ngọc đã biết sợ hãi, đưa tay giữ váy. Người xung quanh an nhàn xem cuộc vui.
"Đừng mà, tha cho tôi, cầu xin anh"
Nghe cô ta cầu xin, thú tính càng bộc phát, hắn điên cuồng cười ha hả.
"Lão Đại" Hắn dừng động tác. Nhảy từ trên bàn xuống. Chạy ra phía cửa.
"Lão Đại, anh đến rồi ạ"
Mọi người trong Bar cúi đầu chào anh, dường như anh có mặt ở đây, với họ đã thành quen thuộc, không có gì ngạc nhiên.
Vương Tuấn Khải liếc cô gái tả tơi nằm trên bàn, váy đã rách một nửa. Trong lòng khinh bỉ, mới bước vào cửa, vừa hay chứng kiến một màn hay ho.
Thiên Ngọc chật vật bò dậy, thấy anh xuất hiện bất thình lình. Cô ta sợ hãi một giây, bỗng chạy lại phía anh.
"Khải! chuyện đó không phải em làm, đó là sự thật, anh hãy tin em"
Cô ta tóm tay anh lắc mạnh, một tay che váy đã bị xé rách trước ngực, tình cảnh thiếu trước hụt sau.
Anh cau mày, lập tức giật tay cô ta ra, ánh mắt chán ghét cùng cực.
"Đừng chạm vào tôi, cút!!"
"Khải, anh phải tin em, là Thiên Tỉ , chính anh ấy đã lái xe"
Bốp ! Nhẫn nhịn cực hạn của anh bị sự dối trá của cô ta phá vỡ, anh không ngần ngại quẳng cho cô ta một cái tát.
Vì cậu, anh đã kiềm chế không động đến cô ta. Bên ngoài, anh làm như không quan tâm đến lời cầu khẩn của cậu ngày hôm đó, nhưng thâm tâm đã tự thoả hiệp từ bao giờ.
Vương Tuấn Khải cũng không hiểu nổi tại sao mình phải làm vậy, phải chăng anh muốn giữ chân cậu lại?
"Khải, em phải làm gì anh mới tin em, xin anh"
Vương TUẤN Khải hít một hơi sâu, kiềm chế cơn bộc phát muốn giết cô ta tại chỗ, nắm cằm cô ta bóp chặt.
"Có phải, chỉ cần tôi tin, cô làm gì cũng được đúng không?"
"Đúng vậy, Khải , em có thể làm bất cứ điều gì?"
Thiên Ngọc gật đầu lia lịa, như vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết.
"Được, là cô tự chuốc lấy"
Vương Tuấn Khải gằn giọng, quay ra nhìn mấy tên công tử đang nhàn nhã uống rượu, hất hàm. Đẩy cô ta ra, phủi vạt áo chỗ cô ta vừa chạm.
Nhìn ánh mắt đầy hận ý của anh, cô ta bỗng sợ hãi, hối hận vì những gì vừa nói.
"Khải, anh làm gì vậy? Khải"
Anh lạnh lùng quay đi, Thiên Ngọc bị mấy tên đàn ông lực lưỡng lôi vào phòng.
"Không, đừng mà, cứu em, Khải , cứu em"
Đằng sau, tiếng la hét của Thiên Ngọc nhỏ dần. Anh bước vào xe, ngồi gục đầu xuống vô lăng, lòng có chút lo lắng, nếu cậu biết được, sẽ thế nào.
Anh lắc đầu, xoá đi ý nghĩ đó. Cậu biết thì sao? Chính cô ta cũng muốn hãm hại cậu, cô ta đáng nhận.
________________
Thiên Ngọc xơ xác dưới đất như con rối bị xé rách. Chậm rãi bò dậy, tìm mớ quần áo tả tơi bọc lấy thân thể vừa bị lăng nhục đầy dấu vết xanh tím.
"Dịch Dương Thiên Tỉ , tất cả những gì hôm nay tôi nhận, đều do anh ban tặng"
Cô ta rít từng chữ qua kẽ răng, trong mắt chỉ có hận và hận. Cố gắng đứng lên thất thần ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro