Ngoại truyện 1: Chào cậu chủ, em là Dịch Dương Thiên Tỉ!
-Thiên Tỉ, con đã nhớ những lời ta dặn chưa?
-Dạ thưa bà chủ, con đều đã ghi nhớ, con sẽ chăm sóc cho cậu chủ, trở thành một người hầu thật tốt.
-Tốt lắm, bây giờ mau lên phòng chào hỏi cậu chủ một tiếng đi.
-Dạ.
Triệu Tình Như mang Dịch Dương Thiên Tỉ từ cô nhi viện về. Bởi vì cũng thường xuyên đi cô nhi viện, thấy cậu bé này tuy chỉ mới 10 tuổi nhưng vừa ngoan vừa hiền lại nghe lời. Tiện thể Vương Tuấn Khải năm nay cũng đã 15 cần một người hầu nhỏ. Ngoài Thiên Tỉ ra thì còn ai phù hợp.
Thiên Tỉ nhanh chóng chạy vào nhà lên tầng 2. Phòng cậu chủ bà chủ đã chỉ cho cậu a.
“Cốc... cốc...”
-Vào đi.
Vương Tuấn Khải đang ngồi nghịch điện thoại trên giường, thấy có một cậu bé cư nhiên chạy vào phòng mình nhìn mình chăm chú. Không khỏi hoài nghi con ai lại bị lạc tới phòng hắn?
-Cậu là ai?
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải không chớp mắt. Trong đầu không ngừng cảm thán “Woa, cậu chủ của mình đây hả? Cậu chủ hơn mình 5 tuổi, tức là 15 tuổi, cậu chủ lại còn đẹp trai nữa nha!!!”
Vương Tuấn Khải nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa – Này, tôi hỏi cậu là ai?
-Hả? Dạ cậu chủ.. em..em... – Thiên Tỉ có chút giật mình, sau đó nhanh chóng gập người xuống 90 độ.
- Dạ chào cậu chủ, em là Dịch Dương Thiên Tỉ, người hầu của cậu chủ!
Vậy là 10 tuổi, Thiên Tỉ chính thức là người hầu nhỏ của Vương Tuấn Khải.
-Cậu chủ, năm nay cậu đã 18 tuổi rồi, cậu lại đẹp trai hơn năm trước nhiều lắm nha!
-Cậu chủ, cậu xem em cũng cao hơn đúng không? Em cũng làm người hầu cho cậu chủ 3 năm rồi đó!
-Cậu chủ, bà chủ nói mặc dù cậu đã 18 tuổi, nhưng mà cậu cũng chưa có được yêu đâu nha. Bà chủ nói nữ nhân ngoài kia xấu xa lắm, cư nhiên yêu nam nhân sẽ tốt hơn á!
-Cậu chủ, còn có...
-Á!
-Cậu chủ, sao cậu đá đít em ra ngoài này a, cậu chủ cho em vào đi.. huhu... cậu chủ thật ác độc mà – Thiên Tỉ nói xong mới tự mắng mình. Mày bị ngu hay sao hả? Dám mắng cậu chủ ác, bà chủ mà nghe được sẽ đuổi mày ra ngoài đường có biết chưa hả??
Xong lại tiếp tục đập cửa – Cậu chủ tốt bụng ơi mở cửa cho em, em còn phải mang đồ của cậu đi giặt nữa.
“Cạch” “Bụp”
Thiên Tỉ đối diện với cánh cửa đáng ghét. Dưới chân là giỏ đồ dơ của cậu chủ.
Ô.. cậu chủ ức hiếp người hầu!!
Thấm thoát thêm 2 năm nữa. Thiên Tỉ 15 tuổi, làm người hầu cho Vương Tuấn Khải đã được 5 năm.
Hôm nay Vương Tuấn Khải từ công ty trở về, lại không thấy Thiên Tỉ chạy ra đón cộng với lải nhải bên tai mấy câu vô nghĩa.
5 năm trôi qua, từ khi không biết tại sao mình lại có một cậu nhóc người hầu 10 tuổi lúc nào cũng chạy bên cạnh hỏi cái này cái kia. Cứ thêm một năm cậu nhóc ấy lại nói nhiều hơn, hỏi nhiều hơn thực làm anh đau đầu chết đi được.
Nhưng mà, khoảng thời gian 5 năm, Vương Tuấn Khải cũng quen dần, quen dần. Không biết từ lúc nào chợt nhận ra, bản thân không thể thiếu cậu người hầu đó.
Vương Tuấn Khải lúc mới phát hiện ra cũng không tin là sự thật. Mình sao lại thích nam nhân? Lẽ nào là ảnh hưởng từ mẹ suốt ngày lải nhải mấy cái đam mĩ nam nhân yêu nhau gì đó?
Nhưng mà, cuối cùng cũng biết được. Bản thân thích nam nhân, là vì nam nhân đó chính là Thiên Tỉ, chỉ có như vậy thôi...
Cũng phải quay lại vấn đề chính. Tâm trạng Vương Tuấn Khải bất chợt chùng xuống – Mẹ, Thiên Tỉ đâu?
-À, Thiên Tỉ nó bị cảm nằm trên phòng. Bác sĩ cũng đã tới khám rồi, cũng không nặng lắm.
-Mà không phải lúc nào cũng kêu Thiên Tỉ phiền phức hay sao? Hôm nay vừa về tới nhà lại kiếm thằng bé?
-Này này.. con đi đâu? Mẹ còn chưa nói xong.. Tuấn Khải – Triệu Tình Như không khỏi bực mình. Thầm nghĩ nhất định phải tìm được một nam nhân thay mình giáo huấn nó... hừ...
“Cốc... cốc...”
-Bà chủ ạ?
-Là tôi.. – Vương Tuấn Khải đẩy cửa đi vào bên trong thấy Thiên Tỉ đang định ngồi dậy đã vội ngăn lại – Không cần, cứ nằm nghỉ ngơi đi.
-Cậu.. có sao không?
-Hả? Em.. em không sao. Nghỉ ngơi một chút là khỏe à – Thiên Tỉ gượng cười. Không ngừng suy nghĩ sao cậu chủ lại vào thăm mình ta? Cậu chủ lo lắng cho mình? Hả?? Mày ngu quá đi suốt ngày mơ tưởng...
-Thiên Tỉ...
-Dạ?
-Tôi.. tôi muốn nhờ cậu chuyện này.
Oh.. thì ra là muốn nhờ mình làm việc. Còn tưởng cậu chủ lo lắng cho mình -Cậu chủ cứ nói đi. Em có thể làm tất cả vì cậu chủ, trừ phạm pháp a.
Vương Tuấn Khải bật cười, một lúc sau lại nói – Thực ra, tôi đang thích một người, nhưng mà không biết người ta có thích tôi không?
-Cậu chủ yêu đơn phương hả? – Thiên Tỉ không hiểu sao lại cảm thấy buồn buồn, cậu chủ có người thích rồi, chắc chắn đó phải là một cô gái rất tốt.
-Cứ cho là vậy đi.
-Cậu chủ muốn nhờ em đi nói với cô ấy ạ?
-Không phải, tôi muốn nhờ cậu, sắp xếp cho tôi một buổi tỏ tình vào ngày mai.
-Ngày.. ngày mai sao?
-Cậu bận sao?
-Dạ không có. Em sẽ cố hết sức để giúp cậu chủ tỏ tình thành công, cậu chủ cứ tin ở em đi!!
-Tất cả nhờ vào cậu, đây là thẻ của tôi, mật khẩu là 21092811. Cậu cần cái gì để chuẩn bị thì cứ dùng, chỉ cần người kia đồng ý lời tỏ tình của tôi.
-Nhất định buổi tỏ tình sẽ thành công tốt đẹp, em sẽ cố gắng.
-Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi – Vương Tuấn Khải nói xong thì đi nhanh ra ngoài, bỏ lại Thiên Tỉ ở lại trong phòng với bao nhiêu suy nghĩ.
Cậu chủ sắp tỏ tình. Vậy là mình sắp có thêm một cô chủ. Đáng ra mình phải vui chứ sao lại buồn như thế này a???? Thiên Tỉ ơi là Thiên Tỉ.
À, cái mật khẩu.
Thiên Tỉ lấy giấy bút ra ghi lại mật khẩu thẻ. Oh~ là ngày sinh của cậu chủ và ngày sinh của mình. Suýt nữa thì quên.
Ơ, khoan đã!!
Thiên Tỉ nhanh chóng cốc lên đầu mình một cái rõ đau. Cái gì mà ngày sinh của mày chứ? Mày ảo tưởng vừa thôi nha!!! Xong lại xoa xoa chỗ vừa mới bị cốc. Phải ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc mà cậu chủ giao nữa.
Thiên Tỉ từ thật sớm đã tỉnh dậy. Lên mạng tìm kiếm những thứ cần thiết nhất cho buổi tỏ tình.
Đầu tiên là phải thật là lãng mạng.
Thiên Tỉ chọn địa điểm là một nhà hàng khá nổi tiếng. Sau đó thì đặt hoa, nhẫn thì tất nhiên cậu chủ đã chuẩn bị rồi. Thiên Tỉ nhanh chóng bắt taxi đến nhà hàng, đặt một phòng thượng hạng. Thảo luận với nhân viên, phải có cả nhạc nữa. À, chọn những món ăn mà cậu chủ thích nhất và loại rượu đắt tiền nhất.
Bên kia hẳn là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng mới có thể lọt vào mắt xanh của cậu chủ, nên mọi thứ trong hôm nay phải thật hoàn hảo.
Thiên Tỉ suy nghĩ, phải có một thứ gì đó đặt biệt một chút a.
-Này chị ơi.
-Cậu cần gì nữa sao?
-À, sau khi người kia của cậu chủ tôi bước vào thì phải tắt đèn nha, làm người kia hoảng sợ một chút. Rồi bật đèn lên, bắn pháo giấy. Còn nữa treo cái tấm này lên cho tôi.
Thiên Tỉ tất nhiên vì cậu chủ, tung ra chiêu làm người kia không thể từ chối được. Nhân viên nhanh chóng treo lên, trên có ghi “Bảo bối à, chấp nhận làm người yêu của anh đi!”
Oa~ người kia sẽ thật cảm động cho mà xem!!
Khung cảnh bất ngờ, bữa cơm dưới ánh nến vô cùng lãng mạng, cậu chủ sẽ tỏ tình, như vậy còn gì hạnh phúc hơn chứ??
Thiên Tỉ chuẩn bị mọi thứ xong trời đã tối. Gần đến 8h rồi, chắc cậu chủ cũng gần đến.
Thiên Tỉ đi qua đi lại trước cửa nhà hàng. Cậu chủ mà biết cậu chuẩn bị chu đáo như thế này, nhất định sẽ khen cậu. Nhưng mà cậu cũng sắp được gặp mặt cô chủ, cô ấy chính là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này a.
Thiên Tỉ tâm trạng đột nhiên không còn vui vẻ nữa. Tìm một chỗ trống mà ngồi xuống. Có cái này, đáng ra cậu không được phép suy nghĩ tới. Nhưng mà... cậu... có một chút thích cậu chủ.
Nghĩ đến là giận bản thân mình, cậu sao lại thích cậu chủ? Cậu chủ mà biết nhất định sẽ không quan tâm cậu nữa. Hơn nữa bà chủ sẽ ghét cậu, đuổi cậu đi. Cậu sẽ phải quay về cô nhi viện.
Chỉ cần nghĩ thôi Thiên Tỉ đã cảm thấy sợ hãi. Thà nhìn cậu chủ hạnh phúc, chứ cậu không muốn xa cậu chủ đâu. Chỉ được mỗi ngày được làm người hầu của cậu chủ, bao nhiêu đó đủ cũng khiến cậu vui vẻ rồi. Dù gì, cậu cũng chỉ là người hầu, vẫn không thể nào xứng với cậu chủ được.
“Reng.. reng...”
Thiên Tỉ lau đi nước mắt của cậu. Nhìn điện thoại nhấp nháy hai chữ “Cậu chủ” vội vàng nhấc máy.
-Cậu chủ.
(-Tôi gần đến rồi. Cậu lên xem lại một lần nữa mọi thứ đã sẵn sàng chưa? Nhớ không được xảy ra sai xót. Người kia mà từ chối, tôi sẽ rất đau lòng)
-Dạ, cậu chủ yên tâm, em sẽ đi kiểm tra, khi nào cậu chủ đến thì gọi em.
(-Được)
Thiên Tỉ cất điện thoại đứng dậy đi vào nhà hàng. Cậu chủ nhất định rất yêu người kia, cậu không thể để cậu chủ thất vọng được.
-Cậu Dịch?
-À, tôi muốn vào kiểm tra lại một lần nữa.
-À vâng, mời cậu cứ tự nhiên.
Thiên Tỉ vừa đẩy cửa đi vào trong, điện đột nhiên cúp làm cậu giật mình.
-Má ơi, điện bị hỏng. May mà mình đi kiểm tra không cậu chủ sẽ trách mình mất.
Lời Thiên Tỉ vừa dứt, điện được bật sáng ngay trở lại. Pháo giấy hai bên bắn ra vô cùng đẹp.
Thảm rồi!!
-Không phải tôi, các anh nhầm rồi a, dọn dẹp lại nhanh một chút, cậu chủ của tôi gần đến rồi.
Nhạc nhẹ nhàng vang lên, tấm băng rôn của cậu chuẩn bị bị quấn lại giờ lại được kéo bung ra.
Trời ơi, cái nhà hàng này làm ăn kiểu gì vậy?? Thiên Tỉ trong lòng không ngừng gào khóc. Nhất định cậu chủ sẽ rất tức giận cho mà xem!!
Nhưng mà...
Vương Tuấn Khải từ sau tấm màn đi ra, trên tay cầm một bó hoa hồng thật đẹp, từng bước tiến về phía Thiên Tỉ.
-Cậu... cậu chủ?
Ngay lúc Thiên Tỉ không biết chuyện gì đang xảy ra. Vương Tuấn Khải đã đứng trước mặt cậu.
-Tặng em.. – bó hoa trao cho Thiên Tỉ, sau đó quỳ một chân xuống, mở ra chiếc hộp nhỏ trên tay bên trong có một chiếc nhẫn – Bảo bối à, chấp nhận làm người yêu của anh đi!
-Cậu chủ...?? Cái... cái này... là sao?? – Thiên Tỉthật sự chỉ muốn bất tỉnh ngay tại chỗ. Cái quái gì đây, cậu chủ đang tỏ tình với cậu? Mơ hay thực a??
-Bảo bối, em tính để anh quỳ ở đây đến bao giờ?
-Em... em... – Thiên Tỉ đầu óc trống rỗng, bây giờ thật sự cậu không biết làm thế nào. Chỉ có 1 cách, bỏ chạy là thượng sách.
Nhưng mà Thiên Tỉ à, ai cho cậu cơ hội để bỏ chạy chứ hả??
Vương Tuấn Khải ngay lúc Thiên Tỉ đang trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy đã đứng dậy nắm lấy tay cậu kéo lại. Một tay ôm lấy thắt lưng, tay còn lại giữ đầu Thiên Tỉ, hai đôi môi mềm nhẹ nhàng mà chạm nhau.
Vương Tuấn Khải luồn vào đầu lưỡi tách ra khớp hàm của Thiên Tỉ, quấn lấy lưỡi cậu điên cuồng mà hôn. Đến khi Thiên Tỉ mặt mũi đều đỏ lên như sắp ngạt thở tới nơi, Vương Tuấn Khải mới thỏa mãn mà buông ra.
-Cậu chủ... cậu chủ hôn em..??
-Em là người yêu của anh, tất nhiên anh có quyền hôn em.
-Nhưng mà... em còn chưa đồng ý.
-Đeo nhẫn rồi, không đồng ý cũng không được.
Thiên Tỉ bây giờ mới nhìn lại tay mình, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
-Cậu chủ... cậu chủ lừa em!!
-Còn không có bằng chứng? Nói anh lừa em chỗ nào? – Vương Tuấn Khải đắc ý nói. Sau đó kéo Thiên Tỉ lại, ấn y ngồi xuống ghế - Được rồi, không phải tiếp theo là cùng nhau dùng bữa tối lãng mạng.
Thiên Tỉ cũng đang rất đói bụng. Nhìn những món ăn trước mặt mà chảy nước miếng. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà ăn “một chút”
-Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.
Thiên Tỉ đạp đổ hình tượng ăn như chết đói. Chén no nê mới uống một ngụm nước. Đồ ăn ở nhà hàng này thực ngon muốn chết.
-Cậu chủ, lần sau chúng ta lại đến đây ăn tiếp nha!
Nói xong mới biết mình bị hố. Mày còn nói nữa, mày làm như mày là người yêu của người ta thiệt hả? Thiên Tỉ ngu này.
-Em thích là được.
Không ngờ Vương Tuấn Khải lại trả lời mình như vậy, Thiên Tỉ xấu hổ một lúc sau mới nói tiếp – Cậu chủ... cậu chủ thích em thật hả?
-Không thích em thì sao lại tỏ tình với em?
-Nhưng mà, em chỉ là người hầu. Còn có, bà chủ sẽ tức giận.
Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay của Thiên Tỉ nói – Thiên Tỉ, anh chỉ hỏi em một điều, em phải nói thật cho anh biết. Em có thích anh hay là không?
-Em... em...
-....
-Em thích cậu chủ.
Vương Tuấn Khải trong lòng vô cùng vui mừng. Lại hỏi Thiên Tỉ.
-Thiên Tỉ, sao em lại chọn phòng thượng hạng, lại còn có giường a?
Thiên Tỉ vừa nghe Vương Tuấn Khải nói xong hai mắt đã sáng rực – Cậu chủ có thấy em chu đáo hông? Em chọn phòng có giường, bởi vì cậu chủ của em sau khi ăn bữa tối lãng mạng cùng người yêu, sẽ có uống rượu, trong lúc hai người nhìn nhau đắm đuối, cậu chủ là một người có dục vọng bình thường nên sẽ không kiềm chế được, cậu chủ sẽ hôn người và có thể sẽ phát sinh... ưm....
Thiên Tỉ chưa kịp nói xong đã bị Vương Tuấn Khải ôm lên giường, dùng môi chặn lấy môi của cậu. Thiên Tỉ bây giờ mới phát hiện ra cái gì đó không đúng!! Người yêu của cậu chủ, không phải là mình hay sao??
Aaaaaa!!!
Ngay lúc Vương Tuấn Khải muốn cởi quần áo của Thiên Tỉ, Thiên Tỉ đã kịp thời ngăn lại.
-Cậu chủ... em... em..
-Em nói đi.
-Cậu chủ đợi đến sinh nhật năm sau của em có được không? Em.. em muốn có thêm thời gian.
Vương Tuấn Khải mỉm cười hôn lên tráng cậu – Được, anh sẽ đợi.
Vậy là buổi tối hôm đó, Vương Tuấn Khải sau khi đi dội nước lại, nhanh chóng quay trở lại giường ôm lấy Thiên Tỉ. Hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ say...
15 tuổi, Thiên Tỉ đã làm người hầu cho Vương Tuấn Khải được 5 năm.
15 tuổi, Thiên Tỉ chính thức trở thành người yêu của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải đợi Thiên Tỉ gần 1 năm, ngày mai chính là ngày sinh nhật lần thứ 16 của Thiên Tỉ.
-Thiên Tỉ, cái áo len này bà chủ tặng con, con thích không?
-Chị tặng em cái đôi giày này, hàng số lượng ít đó nha, chị đã phải đặt trước đó.
-Con.. con cảm ơn bà chủ, cảm ơn cô chủ.
-Được rồi, cũng tại thằng Tuấn Khải đó, tự nhiên đặt chuyến du lịch qua Paris cả 1 tuần, hại chúng ta ngày mai không thể đón sinh nhật cùng con.
-Con không sao mà, bà chủ cùng cô chủ chúc mừng sinh nhật con là con vui lắm rồi.
Thiên Tỉ nói chuyện cùng Triệu Tình Như cùng Vương Tương Hiền thêm một chút nữa cũng nhanh chóng lên phòng ngủ.
Mà hôm nay cậu chủ đi làm về muộn thật, Thiên Tỉ nói chờ Vương Tuấn Khải trở về rồi mới đi ngủ, nhưng cuối cùng là đi ngủ trước khi Vương Tuấn Khải về a~
Sáng sớm Vương Tuấn Khải đã đưa Triệu Tình Như cùng Vương Tương Hiền đến sân bay. Sau đó nhanh chóng trở về nhà chuẩn bị kế hoạch của mình.
Hôm qua Vương Tuấn Khải đã tăng ca làm xong công việc, nên hôm nay có thể vui vẻ ở nhà cùng bảo bối đón sinh nhật rồi.
Vương Tuấn Khải đưa Thiên Tỉ đi chơi khắp nơi, cùng cậu dạo phố, đưa cậu đi ăn những món ưa thích. Thiên Tỉ vô cùng vô cùng hạnh phúc, đây là lần sinh nhật vui vẻ nhất của cậu.
Tối đến, Vương Tuấn Khải chuẩn bị xong mọi thứ, hai tay che mắt Thiên Tỉ cẩn thận đưa cậu vào phòng.
-Chúc mừng sinh nhật, bảo bối – hai tay bưng bánh kem đến trước mặt, Thiên Tỉ cảm động thổi nến.
-Cậu chủ, hôm nay em rất vui.
-Anh còn một món quà đặt biệt muốn tặng em.
-Hả? Không cần đâu. Hôm nay cậu chủ đã tặng em rất nhiều rồi.
Vương Tuấn Khải cất đi bánh kem. Không cho Thiên Tỉ cơ hội từ chối.
Nhưng mà cái món quà đặt biệt kia thực sự rất đặc biệt nha.
Vương Tuấn Khải mặt dày nằm trêm giường, ánh mắt ẩn chứa sự quyến rũ nhìn Thiên Tỉ – Bảo bối, nhanh mở quà đi.
Thiên Tỉ ngoài xấu hổ muốn độn thổ ra thì còn gì khác. Cuối cùng vẫn phải là Vương Tuấn Khải chủ động kéo Thiên Tỉ cùng nằm xuống giường. Hôn hôn chỗ này sờ sờ chỗ kia.
Vì là lần đầu tiên nên Thiên Tỉ không thể tránh khỏi cái việc đau muốn chết. Nhưng mà sau đó vẫn là khoái cảm xâm chiếm hòa quyện.
-Từ bỏ.. ô...
Vương Tuấn Khải hôn lên môi người yêu, tinh dịch lần tiếp theo phun thẳng vào huyệt động như muốn khảm sâu vào cơ thể Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải thở một tiếng từ từ rút ra phân thân bán cương, ôm lấy Thiên Tỉ nằm sao cho thoải mái.
-Bảo bối, có đau không?
-Ưm.. ban đầu có chút đau (thực ra là đau thấy bà nội =]]).. nhưng mà sau đó.. rất thoải mái...em...em cũng rất thích.
Vương Tuấn Khải cười haha, hỏi tiếp – Vậy sao em lại bắt anh chờ đến hôm nay? Em cần chuẩn bị cái gì?
Thiên Tỉ chôn mặt đỏ hồng vào lồng ngực Vương Tuấn Khải – Người ta.. người ta sợ đau mà..
Vương Tuấn Khải lại một trận cười vui vẻ. Bảo bối của hắn đúng là vô cùng đáng yêu a.
-Anh yêu em chết mất, bảo bối – nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là nhịn không được mà hôn y, lại thêm một lần xâm nhập.
-Nga... ô.. cậu chủ.. em yêu anh..
Chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền đeo tại cổ Thiên Tỉ khẽ ánh lên sự lấp lánh diệu kì.
Hai người liên tục quấn quýt lấy nhau, hơi thở hòa quyện, tận hưởng khoái cảm đối phương mang lại. Cùng nhau trải qua ngày sinh nhật ngọt ngào nhất...
Vậy là Dịch Dương Thiên Tỉ 16 tuổi, chính thức bị Vương Tuấn Khải ăn sạch sành sanh.
-End Ngoại truyện 1- [3.6k từ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro