Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Hôm sau không ngoài dự đoán, Thiên Tỉ vì quá xấu hổ một chân cũng không dám bước ra khỏi phòng, ở trong phòng đến 2 ngày a~

Còn Vương Tuấn Khải tất nhiên không thể nào tránh khỏi cơn thịnh nộ của Triệu Tình Như cộng với phải mua đền bộ sofa mới. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa làm Triệu Tình Như hết giận. Cũng vì cái lý do ‘dám chờ cả nhà đi ra ngoài rồi mới . . .’

Vương Tuấn Khải thật không còn lời nào để nói.
-Bảo bối à, em ở trong phòng 2 ngày rồi, ai cũng lo lắng cho em a – Vương Tuấn Khải ngày nào cũng lặp đi lặp lại những lời này, nhưng mà Thiên Tỉ cứng đầu nào chịu nghe lời. Vương Tuấn Khải kéo kéo chăn, Thiên Tỉ lại giữ chặt chăn.

-Em không muốn, bà chủ... cô chủ.. nhất định sẽ mắng em. Còn.. Hà Ngọc Mai... em không còn mặt mũi để nhìn cô ấy.. ô...

-Họ lo cho em còn không kịp, sao có thể mắng em hả? Ngoan, theo anh xuống ăn sáng.

-Nhưng... nhưng mà... em.. – Thiên Tỉ nghĩ tới cảnh phải đối mặt với bọn họ thật xấu hổ muốn chết luôn.

-Em làm sao? Không phải hôm đó là em chủ động sao? Ai... nhớ lại.. – Vương Tuấn Khải cong cong khóe môi, bộ dạng sắc lang lại lộ ra.

-Anh không được phép nhắc tới – Thiên Tỉ vung chăn ra ngồi dậy, một mặt xấu hổ đỏ hồng – Anh... đáng ghét...

-Haha.. anh nói có điểm nào không đúng? Cư nhiên nhìn vẻ mặt lúc này của em thật muốn...

-Em... em đói bụng.. – Thiên Tỉ cảm nhận được Vương Tuấn Khải sắp hóa sắc lang, nhanh chóng leo xuống giường mà đi nhanh ra cửa -Không phải ăn sáng sao? Đi nhanh a.. – không dám quay mặt lại, một mạch chạy xuống lầu.

-Đợi anh... – Vương Tuấn Khải cũng theo sau mà đi xuống, thầm nghĩ không lẽ Thiên Tỉ đọc được suy nghĩ của mình hay sao????

(Hạc: hai chữ ‘sắc lang’ to đùng trên mặt kìa anh ơiii =]]])

Thiên Tỉ chưa bao giờ ăn sáng trong bộ dạng căng thẳng như thế này. Vì cậu không dám nhìn mặt ai, cũng không dám nói lời nào với ai..

-Thiên Tỉ, con không khỏe chỗ nào sao? – Triệu Tình Như thấy Thiên Tỉ giấu mình trong phòng suốt hai ngày cũng hơi lo lắng, nhìn sắc mặt cậu cũng không được tốt lắm.

-Bà chủ... con... con ổn..

-Bảo bối à, em ăn nhiều một chút – Vương Tuấn Khải liên tục gắp đồ ăn cho Thiên Tỉ.

-Em không sao mà!!

-Ngọc Mai.. em làm sao vậy? Mũi em... – Vương Tương Hiền đang ăn thấy Hà Ngọc Mai đột nhiên chảy máu mũi không khỏi giật mình.

-Hả?, Em.. em... khăn... khăn giấy.. – Hà Ngọc Mai vội lấy khăn giấy lau đi, cái gì chứ?? Sao cứ nhìn hai người họ lại nghĩ đến cái chuyện hôm đó. Hà Ngọc Mai hôm đó tỉnh lại phát hiện máu mũi đã khô từ lúc nào, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng vệ sinh.. nhớ lại nhớ lại.. Hà Ngọc Mai không khỏi máu mũi chảy thêm một lần nữa, mau mà cô kịp thời lấy tay che miệng ngăn lại tiếng hét thất thanh của mình a~

Hà Ngọc Mai biết trong đầu mình đang dần hình thành một cái gì đó hơi hơi đen tối...

(Hạc: max đen tối luôn chứ không phải hơi hơi đâu chị ơi 😂)

-À, tiện đây con cũng muốn nói với cả nhà. Con.. con ở đây cũng hơi lâu rồi nên muốn dọn đi.

-Cậu quay về Canada sao?

-Không, mình sẽ ở lại, nhưng mình muốn đi đâu đó chơi ấy mà.

-À. Vậy cậu định đi hôm nay luôn sao?

-Ừm..

-Ngọc Mai, cháu nghĩ vậy cũng được, dạo này bác thấy cháu cũng không khỏe lắm, nên đi đâu để thoải mái một tí.

-Cháu cảm ơn cả nhà trong thời gian qua đã cho cháu ở đây.

-Cháu đừng như vậy. Cứ coi đây là nhà của cháu, có thời gian thì tới chơi.

-Cảm ơn bác. – Hà Ngọc Mai trong lòng không ngừng suy nghĩ, ở đây không phải là cách hay. Cô nhất định sẽ tìm ra cách để mà có thể dễ dàng ‘rình’ hai người kia... ý của cô là quan sát a.. là quan sát. Mà mặc kệ, cái đó không quan trọng, quan trọng là phải tìm ra cách càng sớm càng tốt.

Thiên Tỉ cảm thấy hôm nay mọi người trong nhà đều rất lạ a. Tất nhiên là phải hỏi Vương Tuấn Khải đầu tiên. Nhưng mà vừa đẩy cửa vào phòng đã thấy Vương Tuấn Khải ăn mặc rất đẹp, không lẽ giờ lại đến công ty sao? Cũng gần đến giờ ăn tối rồi!?

-Cậu chủ, anh.. anh ra ngoài sao?

-À, Thiên Tỉ, anh quên nói với em, tối nay không ăn cơm ở nhà.

-Vậy sao, anh có nói với bà chủ chưa a?

-Mẹ anh tất nhiên biết, bởi cả nhà anh hôm nay sẽ ra ngoài ăn. Mẹ nói cũng lâu rồi cũng không ra ngoài ăn, hôm nay thay đổi không khí một chút.

-Còn.... – chữ ‘em’ còn chưa kịp phát ra, Thiên Tỉ chần chừ một chút, suy nghĩ lại thì.. – Ý anh là.. cả nhà anh?

-Tuấn Khải à, con xong chưa?

-Con xuống ngay.

-Được rồi, ngoan ở nhà, anh sẽ về sớm – Vương Tuấn Khải hôn lên tráng Thiên Tỉ một cái, cùng cậu đi xuống phía dưới.

-Mẹ..

-Chúng ta đi thôi, Thiên Tỉ con ở nhà một mình không sao chứ?

-A, con... con không sao mà.

-Thiên Tỉ ăn luôn phần cơm của chị nha, cảm ơn em nhiều.

-An Nhiên đi rồi sẽ về thật sớm với anh Thiên Tỉ nha.

-Anh đi đây!

Thiên Tỉ nhìn từng người một lên xe, sau đó là chiếc xe dần khuất xa. Tâm trạng y lúc này không thể nào mà diễn tả được, không hiểu sao khóe mắt lại cay cay. Ai.. Thiên Tỉ à mày đúng là ngốc, mày làm gì có gia đình chứ, ai thèm xem một thằng như mày là gia đình.

Đáng ghét, sao lại đi ảo tưởng để giờ phải đau lòng như thế này?? Thiên Tỉ nhìn bàn cơm trước mặt, một chút cũng nuốt không vô, muốn đổ bỏ hết cho xong. Nhưng nghĩ lại còn có bao nhiêu người nghèo ngoài kia, còn mình thì lại phung phí như thế này, cuối cùng vẫn phải ngồi xuống ăn một chút.

Cái gì cũng không ngon... aii.. Thiên Tỉ à mày nấu dở như vậy chả trách người ta không muốn ăn cơm do mày nấu, mà đi ăn nhà hàng. Mày đúng là một tên đại ngốc mà.

Thiên Tỉ tự mắng mình xong tức giận không muốn ăn nữa. Đùng đùng đi lên phòng, cầm lấy điện thoại mở lên, không cuộc gọi không tin nhắn. Cậy chủ cái quái gì chứ?? Hắn ta chính là một tên đại đại lừa đảo đi lừa gạt tình cảm của người khác.

“Reng... reng...”

“Reng... reng...”

Thiên Tỉ nhìn trên màn hình nhấp nháy hai chữ ông xã, quyết tâm sẽ không nghe máy. Nhưng mà không biết ngón tay từ lúc nào đã ấn vào a~

-Có việc gì không?

(-Thiên Tỉ sao? Ở nhà có vui vẻ không?)

-Em.. ổn... – vui vui cái đầu anh á, đáng ghét, Vương Tuấn Khải là tên đáng ghét!!

(-Vậy sao? Thiên Tỉ, bạn của mẹ anh có đưa con gái của cô ấy tới, nên anh phải đưa cô ấy đi chơi một chút. Chắc sẽ về muộn, em không cần phải đợi đâu cứ ngủ trước đi)

Cô ta không có chân hay sao? Hay là anh muốn đưa cô ấy đi? Anh đi chết luôn đi.!!!!

(-Thiên Tỉ, em có nghe anh nói không? Thiên Tỉ)

-Hả? À.. em biết rồi.

(-Ừm, tạm biệt em)

Thiên Tỉ giờ phút này chỉ muốn xóa cái tên Vương Tuấn Khải ra khỏi đầu mình. Đi xem mắt thì nói đi xem mắt, việc gì phải giấu cậu chứ? Vậy mà nói yêu cậu, ông xã ông xã cái gì. Thiên Tỉ lấy điện thoại ấn ấn, đổi từ ‘ông xã’ thành ‘tên đại đáng ghét’, không.. như thế thì nhẹ quá phải đổi thành ‘bỉ ổi vô liêm sỉ’ đúng rồi.

Vương Tuấn Khải bỉ ổi vô liêm sỉ
Thiên Tỉ không biết từ lúc nào nước mắt đã trào ra. Chuẩn bị sẽ có một cô gái xinh đẹp tài giỏi về đây. Cậu còn có giá trị gì nữa chứ? Cũng không phải da mặt dày, tốt nhất ngày mai nên thôi việc. Bà chủ sẽ đồng ý dễ dàng mà thôi.

Nghĩ nghĩ, Thiên Tỉ lôi trong hộc tủ ra giấy bút. Viết:

‘Vương Tuấn Khải bỉ ổi’

‘Vương Tuấn Khải vô liêm sỉ’

‘Vương Tuấn Khải lừa gạt’

‘Vương Tuấn Khải đáng ghét’

‘Vương Tuấn Khải thực ra là tên biến thái’

‘Vương Tuấn Khải chết đi!!’

Viết chừng mỗi loại 10 tờ. Sau đó mang đi dán khắp phòng Vương Tuấn Khải. Mọi ngóc ngách đều dán lên, ngay cả trong phòng tắm cũng không tha.

Xong xuôi mọi việc, trèo lên giường đắp chăn, ngủ.

Đến khi Thiên Tỉ tỉnh dậy. Phát hiện trong phòng một mảng tối om. Cầm lấy điện thoại mở lên, 11h hơn rồi a~ bọn họ vẫn chưa về sao?

Mà sao tối như thế này?? Lẽ nào mất điện, hay điện bị hỏng, phải đi xem thử.

Thiên Tỉ cầm lấy điện thoại để có chút ánh sáng. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa phòng điện thoại lại tắt nguồn.

-Không phải lúc này chứ!?

Thiên Tỉ đành theo trí nhớ mà từ từ đi xuống cầu thang. Gần tới nơi điện thoại bàn lại bất chợt reo lên khiến tim Thiên Tỉ suýt nữa là bay ra ngoài.

-Má ơi.. sao tối thế này?? – Thiên Tỉ trong đầu tưởng tượng ra hàng loạt cảnh trong phim kinh dị, mồ hôi chảy đầm đìa, sợ đến mức sắp khóc tới nơi.

Cũng may là tới chỗ điện thoại bàn, nhưng mà nhấc máy đầu dây bên kia lại một mảng im lặng.

-Không phải chứ?? – Thiên Tỉ hai hàng nước mắt chảy ròng ròng, có phải chuẩn bị sẽ có một con ma nhảy ra ăn thịt cậu hay không?? Ít ra phải cho cậu nhìn mặt cậu chủ lần cuối chứ.. ô....

Đứng bất động một chỗ, nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống. Lại phát hiện ngoài vườn lại có điện sáng. Tất nhiên thời gian đâu mà suy nghĩ, mặc dù chân có hơi cứng ngắt nhưng cũng phải dùng hết sức để chạy nhanh ra.

Thiên Tỉ đẩy ra cách cửa, nước mắt sợ hãi chợt ngưng đọng. Lại nước mắt tuôn ra nhưng lúc này lại khác.

Những ngọn nến lấp lánh đứng xếp dài theo lối đi, thẳng tới nơi Vương Tuấn Khải đang đứng
Thiên Tỉ nghĩ đây hẳn là ảo giác. Nhanh chân đi về phía Vương Tuấn Khải, đứng đối diện anh, tay chạm nhẹ lên mặt, nhưng vẫn chưa tin đây là sự thật.

-Xem kìa, em khóc ra cái dạng này sao?

-Anh... anh... cái này... anh tát em một cái đi!

-Haha.. sao anh có thể làm đau bảo bối của anh được.

-Nhưng mà.. nhưng mà... ưm..

Thiên Tỉ bất ngờ bị Vương Tuấn Khải ôm lấy hôn cho quên trời đất. Hoàn toàn không xem Triệu Tình Như, Vương Tương Hiền cùng An Nhiên ra gì. Hôn đến khi Thiên Tỉ hai má đỏ hồng, đều vô lực ngã vào người Vương Tuấn Khải.

-Bảo bối, cái này tặng em – Vương Tuấn Khải đưa cho Thiên Tỉ một bó hoa hồng đỏ sau đó từ túi áo lấy ra một cái hộp màu đỏ, quỳ một chân xuống trước mặt Thiên Tỉ.

-Cậu chủ, anh.. anh làm sao...

Thiên Tỉ còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra. Vương Tuấn Khải đã bật ra chiếc hộp, bên trong có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.

-Thiên Tỉ, em có đồng ý trở thành cô dâu của anh không?

-Anh.. anh... – Thiên Tỉ cổ họng nghẹn ắng không nói được lời nào. Chỉ biết che miệng mà khóc nấc lên.

Triệu Tình Như đứng một bên nhanh chóng đưa khăn giấy cho Thiên Tỉ – Đừng khóc, Tuấn Khải đối với con một lòng một dạ. Kế hoạch hôm nay cũng là do nó bày ra để làm con bất ngờ. Không có buổi ăn cơm nào hết, không có cuộc hẹn nào hết. Con đừng trách nó.

-Thiên Tỉ, em có đồng ý...

-Em đồng ý!

Vương Tuấn Khải mỉm cười, đứng dậy lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Thiên Tỉ, nhẹ đặt một nụ hôn lên tay y.

-Cảm ơn em, bảo bối – sau đó không nói thêm lời nào mà ôm ngang Thiên Tỉ lên.

-Cảm ơn vì đã giúp con, cũng không còn sớm nữa mọi người cũng đi ngủ đi.

-Ơ... ơ.. cái thằng này.. còn thỏa thuận.

-Oh... có thỏa thuận gì sao? Con chưa nhớ ra a~ mẹ ngủ ngon – ung dung ôm Thiên Tỉ rời đi, để lại Triệu Tình Như một bụng sôi máu.

-Này.. Vương Tuấn Khải, con có muốn chết không hả?

Vương Tương Hiền vội vàng giữ Triệu Tình Như lại – Mẹ bớt giận nào, chúng ta sẽ nói chuyện với nó sau, giờ đi ngủ a.

-Hừ, đáng chết

-Được rồi mẹ....

Thiên Tỉ được Vương Tuấn Khải ôm đi. Hạnh phúc như bay lên trời, nhưng mà vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy – Em.. em còn chưa hết giận anh, cái tội dám lừa em.

-Vậy sao? Vậy anh phải làm gì để chuộc tội đúng không hả? – Vương Tuấn Khải chốt cửa phòng, cười tà nhìn Thiên Tỉ..

-Tốt, anh phải... a.. không phải cái này.. buông..

-Đáng ghét.. em còn chưa cho phép anh..

-Cởi quần áo bà xã còn phải xin phép sao? Anh chưa nghe a!

-Ngô.. a.. anh đáng ghét...

Thiên Tỉ càng đẩy Vương Tuấn Khải ra Vương Tuấn Khải lại càng lấn tới, cuối cùng cũng không thèm đẩy nữa ôm lấy cổ Vương Tuấn Khải đáp lại nụ hôn ngọt ngào đến tê dại.

Chiếc nhẫn nơi ngón áp út chợt ánh lên tia lấp lánh.. của sự hạnh phúc....!

-End Chap 9-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro