Chương 4
Thiên Tỉ bây giờ mới biết trong lời nói của cậu chủ có bao nhiêu là hiệu nghiệm a~
Nếu biết mọi chuyện sẽ như này, cậu sẽ sống chết đòi đi theo, nhưng mà bây giờ không kịp nữa rồi.
Có ai đang tò mò nổi khổ của cậu không???
Haizz..
Thể như là bà chủ và cô chủ lúc nào cũng bám riết lấy cậu. Hỏi cái gì mà lúc đó có thoải mái hay không? Vương Tuấn Khải kĩ thuật có tốt không? Lần đầu có đau không? Vv... và mây mây...
Thể như là bà chủ và cô chủ mua tặng cậu mấy bộ độ rất kì quặc. Nhìn cũng không giống quần áo lắm a~~ vì nó rất ngắn, và rất mỏng.
Thể như là bà chủ và cô chủ lúc nào cũng lải nhải bên tai nói cậu và Tuấn Khải muốn cưới nhau phải giao ra bản full HD~~
Nhưng mà cái gì gọi là full HD???
Thể như là....
Haizz...
Cậu muốn gặp cậu chủ a...
Thiên Tỉ nằm trên giường lăn qua lăn lại. Cậu chủ đi gần 1 tháng rồi, mỗi lần gọi về đều phải thông qua điện thoại của bà chủ nên có hơi bất tiện a. Cậu chủ cũng bận rất nhiều việc nên mỗi lần đều không thể nói chuyện lâu với cậu được. Thật là buồn chán mà.
~~
-Sao? Con sẽ về sớm hơn dự định sao?
-....
-Được được, mẹ sẽ không nói với Thiên Tỉ.
-....
-Cái thằng này, mẹ bắt nạt Thiên Tỉ hồi nào hả?
-....
-Được rồi..
Bà Vương thở dài tắt điện thoại, bà cũng đâu phải thuộc kiểu mẹ chồng khó tính gì đâu? Cái thằng Tuấn Khải đó, về nhà sẽ chết với bà!
Tối đến, Thiên Tỉ mang tâm trạng buồn rầu ngồi vào bàn ăn. Cả ngày hôm nay cậu chủ không có gọi về a. Có phải cậu chủ gặp được mấy cô nàng xinh đẹp khác rồi quên cậu luôn rồi không??
-Thiên Tỉ?
-Thiên Tỉ??
-Dạ... - Thiên Tỉ giật mình suýt nữa đánh rơi đũa - Bà chủ gọi con.
-Con mệt chỗ nào sao??
-Con... con không sao...
Thiên Tỉ vừa định mở miệng hỏi hôm nay Vương Tuấn Khải có gọi hay không nhưng mà chưa kịp thì bà Vương đã lên tiếng.
-À, thằng Tuấn Khải lúc trưa có gọi về.
-Thật sao bà chủ?? Cậu chủ... cậu chủ có khỏe không?? - Thiên Tỉ có chút mong chờ, không biết cậu chủ có nhắn mình cái gì hay không.
-Nó thì đau bệnh gì a. Nhưng mà..
-...... - Thiên Tỉ dự cảm có điều gì đó không tốt lành.
-Chắc nó sẽ về muộn hơn dự định.
Thiên Tỉ vừa nghe xong cơm nuốt cũng không vô. Ngồi thở dài thở ngắn.
-Anh Thiên Tỉ mệt sao?? - An Nhiên từ khi nào đã rời ghế chạy đến cạnh Thiên Tỉ, bàn tay nhỏ sờ sờ trán cậu.
-Anh không có mệt, chỉ là ăn không vô.
-Anh Thiên Tỉ, anh đừng lo, cậu ở bên nước ngoài luôn cũng được a. An Nhiên sẽ chăm sóc anh, cậu mà về, sẽ tiếp tục giành anh Thiên Tỉ với An Nhiên.
-Ngày kết hôn của chúng ta, An Nhiên sẽ không mời cậu, cậu đáng ghét lắm. Anh cũng muốn vậy đúng không??
-À... ừ... - Thiên Tỉ khó khăn trả lời, muốn khóc cũng không được mà cười cũng không xong, không biết nếu Vương Tuấn Khải sau khi nghe xong những lời này sẽ thành ra dạng gì a???
-Anh lên phòng nghỉ một chút, An Nhiên ăn cơm tiếp đi.
-Dạ~~ An Nhiên sẽ ăn nhiều để lớn nhanh còn cưới anh Thiên Tỉ nữa.
Thiên Tỉ không biết nói thêm gì, đành xin phép đi lên phòng trước. Mà cậu vào phòng cậu chủ a, cậu không muốn bị An Nhiên tra tấn nữa đâu.
Thiên Tỉ coi cái gối ôm là cái bộ mặt đáng ghét của cậu chủ, ra sức hết đấm rồi đá, bao nhiêu tức giận thì trút hết lên. Đáng ghét, đáng ghét, về nhà cậu sẽ cho một trận.
Vương Tuấn Khải!!!!
Thiên Tỉ mắng chửi mệt mỏi, nhanh chóng thay quần áo rồi chui vào ổ chăn. Nói tức giận nhưng vẫn nhớ ai kia nước mắt mãnh liệt tuôn xuống. Trong giấc mơ vẫn thấy bóng hình anh, khóe môi nhẹ cong lên chìm sâu vào giấc ngủ~~
Sáng sớm.
Vương Tuấn Khải vừa đáp xuống sân bay đã một đường đi về nhà. Bây giờ chỉ mới 5h sáng. Hẳn là bảo bối vẫn chưa dậy a. Anh sẽ cho bảo bối một bất ngờ lớn.
-Thiên Tỉ đâu mẹ?
-Tất nhiên là ngủ. Nếu nó biết hôm nay con về, khẳng định sẽ thức trắng đêm đợi con.
Vương Tuấn Khải cong cong khóe môi - Cảm ơn mẹ yêu nhiều nha.
-Buồn nôn quá, thôi trưng cái bộ mặt đó ra dọa tôi đi.
-Mẹ nói sai a. Con trai mẹ cũng đâu có xấu đến mức đó.
-Không xấu nhưng buồn nôn.
Vương Tuấn Khải : .... ngàn chấm.
-Được rồi, mẹ đi ngủ tiếp đi, con về phòng.
-Ừ, con cũng nghĩ ngơi đi - bà Vương ngáp hai cái, xong cũng nhanh chóng mà đi về phòng, tiền công thì để đòi sau vậy.
Vương Tuấn Khải bộ dạng như ăn trộm mở cửa phòng ra, rón rén nhẹ nhàng hết mức có thể đi vào phòng tắm. Trút bỏ quần áo tắm rửa sạch sẽ a~
Lau khô người rồi nhanh chóng tiến về phía giường. Khóe môi không ngừng cong lên khi thấy bảo bối đang ngủ say, nơi khóe mắt còn ướt, hẳn là nhớ anh quá rồi khóc đây mà.
Bảo bối ở nhà nhưng vẫn rất nghe lời nha. Ngủ chị mặc một áo thun rộng với boxer vải mềm, bộ dáng lại mê người đến thế kia, áo thun mỏng như muốn tuột ra khỏi bả vai, khiến Vương Tuấn Khải một trận khô nóng a
Vương Tuấn Khải ngay lập tức ngồi xuống giường, cúi xuống điểm một nụ hôn thật sâu lên môi của Thiên Tỉ.
-Ưm...
Thiên Tỉ tưởng mình đang nằm mơ, mắt nhắm mắt nhìn nhìn lòe nhòe thấy Vương Tuấn Khải đang đứng trước mặt cậu. Cái tên đáng ghét này, hôm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cậu nha. Thấy Vương Tuấn Khải chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, giọng khàn khàn nói.
-Anh đừng ăn mặc như vậy, cảm lạnh đó. Về là không yên với em đâu, em nhớ anh... - nói xong lại tiếp tục kéo chăn lên trùm kín người, gáy khò khò ngủ a.
Vương Tuấn Khải đơ người ra. Hình như có cái gì đó sai sai thì phải. Suy nghĩ một chút ngay lập tức hiểu ra vấn đề, Vương Tuấn Khải thấy bà xã của anh đáng yêu chết đi được, không chần chừ kéo tấm chăn trên người cậu ra, cứ như thế mà đè lên người cậu
Thiên Tỉ cảm thấy cơ thể hơi nặng nên giật mình mở mắt, đập ngay vào mắt là khuôn mặt của Vương Tuấn Khải. Quái lại, mơ mà cũng chân thực đến mức này sao???
Nhưng mà khoan đã, hơi thở của anh cậu như đang cảm nhận được.
-Tuấn... Tuấn Khải...??
Thiên Tỉ chưa kịp nói thêm câu tiếp theo đã bị Vương Tuấn Khải dùng môi chặn lấy. Tham lam ngấu nghiến đôi môi của cậu. Thiên Tỉ hai mắt mở to cực đại, ngay lúc Vương Tuấn Khải buông cậu ra, cậu cũng chưa tin đây chính là sự thật.
-Tuấn Khải, là anh... là anh sao??? Không phải em đang mơ??
-Là anh, anh về rồi. Anh rất nhớ em.. - Vương Tuấn Khải mỉm cười giúp bà xã thân yêu lau đi nước mắt, lau rồi lại không hết a, lại tiếp tục lau. Hết cách, dùng môi chặn môi, cho bà xã không có cơ hội khóc nữa.
Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải giao triền hôn môi. Một lúc lại đẩy anh ra, vùi sâu đầu vào hõm cổ anh, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc. Nhớ anh, thực sự rất nhớ anh.
-Tuấn Khải, anh về không báo cho em biết?
-Hửm?? Anh muốn làm em bất ngờ nha.
-Anh xấu lắm... hức... hức... - Thiên Tỉ trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải, không biết là vì tức giận hay chịu ủy khuất mấy hôm nay, nước mắt nước mũi không tự chủ được mà tuôn dài.
Càng khóc càng làm Vương Tuấn Khải chân tay luống cuống - Anh sai, anh sai, xin em đừng khóc nữa, anh thật sự sai rồi.
-Được rồi, lần sau đi công tác sẽ không lâu như vậy nữa.
-Sau này bất cứ chuyện gì đều sẽ báo cho em.
-Bà xã, bà xã, ngàn vạn lần muốn đánh mắng anh cũng được nha. Em đừng khóc sưng hết mắt rồi kìa.
-Anh thật sự rất nhớ em.
-Tuấn Khải... - Thiên Tỉ ủy khuất nhào vào lòng Vương Tuấn Khải khóc to, bôi nước mắt nước mũi lên hết người anh. Tựa như đau lòng, tựa như nhẫn nhịn. Kể cho anh điện thoại hôm trước bị hư nên không có cách nào liên lạc. Bản thân liên tục mắng mình ngốc, đó là điện thoại anh tặng. Lại kể cho anh gần 1 tháng nay liên tục bị bà chủ cùng cô chủ hỏi toàn chuyện riêng tư. Bị An Nhiên quấn lấy suốt ngày không buông. Kể mấy hôm nay tự dưng bị đau dạ dày, ăn uống đều không ngon, không muốn báo vì sợ anh lo lắng. Nói tiếp, nói tiếp, thực sự rất rất nhớ anh.
Vương Tuấn Khải không ngờ bà xã ở nhà lại chịu ủy khuất như vậy. Vỗ vỗ lưng cậu ra sức an ủi. Đột nhiên nhớ đến gì đó, nhanh chóng xuống giường, đi lại mở vali ra, tìm một chút, lấy ra hai cái hộp quay lại phía giường
Đưa cho cậu một cái, bảo cậu cùng anh mở ra.
? Bên trong là một chiếc điện thoại. Không đúng, là điện thoại đôi.
-Cậu chủ, em... em không nhận được.
-......
-Cậu chủ, hôm trước em có đi ngang qua cửa hàng điện thoại. Thấy có rất nhiều loại đẹp mà còn rẻ nữa. Ngày mai em ra mua một cái a.
-.....
-Cái này nhìn qua rất đắt đi. Cậu chủ tặng cho bà chủ làm quà nha.
-.....
-Cậu chủ, cậu chủ, cậu có nghe em nói không??
Vương Tuấn Khải tất nhiên là nghe cậu nói rõ từng chữ. Tức giận giật lấy hộp điện thoại trên tay cậu, cùng cái trên tay anh. Đứng dậy, đi nhanh về phía thùng rác.
Thiên Tỉ mắt lớn mắt nhỏ, ba chân bốn cẳng nhảy xuống giường. Ngay lúc Vương Tuấn Khải vừa định vứt chúng vào thùng rác, Thiên Tỉ đã nhanh tay đoạt lấy, nói -Cậu chủ, cậu đang lãng phí nha.
Vương Tuấn Khải vẫn thản nhiên - Cái này là mua cho em, em không muốn dùng, không phải nên vứt đi sao?
-Cậu chủ...em... nhưng mà... nó rất đắt... em...em... không nhận được.
-Vậy thì vứt.
Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải, lại nhìn hai chiếc hộp trong tay. Chần chừ một lúc, nghĩ nghĩ, dùng đồ đôi với cậu chủ cũng rất thích a. Kéo Vương Tuấn Khải đi về phía giường, ngồi xuống. Lấy điện thoại ra khởi động, ấn ấn, lưu dãy số quen thuộc "Cậu chủ".
Vương Tuấn Khải một mặt hắc tuyết giật lấy điện thoại. Đổi lại thành "Ông xã".
Một bên lấy chiếc điện thoại còn lại, ấn ấn, lưu "Bà xã".
Thiên Tỉ bịu môi, tỏ vẻ không hài lòng chút lòng. Nhưng chưa kịp đã bị Vương Tuấn Khải đè xuống giường hôn môi. Chỉ thấy Vương Tuấn Khải giơ điện thoại lên, sau đó buông cậu ra, một lúc sau thấy trên hai màn hình xuất hiện chung một tấm ảnh. Là Vương Tuấn Khải đang hôn cậu nha, chụp góc nghiêng, nhìn rõ luôn đây này, xấu hổ chết mất.
Vương Tuấn Khải không cho Thiên Tỉ cơ hội đổi, nhanh chóng cất đi điện thoại. Tập trung vào chuyên môn, trừng phạt em vì dám không nghe lời!
-A...a...em có làm gì sai đâu chứ?
-Tất nhiên là có.
-Hả??
-Anh là ông xã, không phải cậu chủ của em!
-Em...em biết sai rồi... ưm...
-End Chap 4-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro