Chương 3
Năm mới vui vẻ
🌟。♥。😉。🍀
。🎁 。🎉。🌟
✨。\|/。🌺
Happy New Year!
💜。/|\。💎
。☀。 🌹。🌙。
🌟。 😍。 🎶
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, kết quả mà Vương Tuấn Khải suy đoán quả thật rất đúng!
-Đồ xấu xa – Thiên Tỉ một chân đạp Vương Tuấn Khải té xuống giường, liên tục mắng – Anh đi ra ngoài, mau!
-Được, được, bà xã bớt giận, anh xin lỗi.
Thiên Tỉ tất nhiên là không dễ bị dụ dỗ, tất cả cái gì có thể ném được đều ném vào mặt Vương Tuấn Khải – Em không muốn nghe, mau đi ra ngoài, ra ngoài nhanh cho em.
Vương Tuấn Khải vì sợ bà xã giận quá làm tổn hại đến bản thân, ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài, nhưng mà ở bên ngoài cũng không tốt lắm a
Bà Vương cùng Tương Hiền, An Nhiên đứng xếp hàng nhìn chằm chằm vào Vương Tuấn Khải trên người chỉ quấn mỗi cái khăn ngang hông, không khỏi mất mặt vỗ trán nói – Thật thê thảm
Sau đó tất nhiên cả ba người lập tức chạy nhanh xuống cầu thang, nếu chậm trễ một chút sẽ không bảo toàn được tính mạng a.
Vương Tuấn Khải thật sự không còn gì để nói, chạy nhanh lại vừa định đập cửa đã thấy Thiên Tỉ mở cửa đi ra, vẻ mặt hầm hầm sát khí.
-Em yêu...
Thiên Tỉ không thèm đếm xỉa, nhưng mà vẫn không quên trách nhiệm của mình. Nhanh chóng kéo Vương Tuấn Khải vào phòng giúp anh thay đồ. Vương Tuấn Khải thấy Thiên Tỉ cứ im lặng như vậy, thật không thể chịu được, lập tức vòng tay ôm chặt lấy, điểm một nụ hôn sâu trên môi cậu.
Đúng như dự đoán, Thiên Tỉ mặt nhanh chóng đỏ lên.
-Em yêu, đừng giận anh nữa – Vương Tuấn Khải vừa liếm cắn vành tai Thiên Tỉ vừa nói.
-Ai....ai nói em giận anh...
-Anh biết, nơi đó còn đau không?
Thiên Tỉ vừa nghe Vương Tuấn Khải nói xong liền giống như bị ủy khuất, nước mắt thi nhau tuôn xuống. Vương Tuấn Khải sợ đến luống cuống tay chân hỏi – Rất đau sao??? Đừng khóc.
-Mới là không đau sao? Anh...anh thử đi... thật sự rất đau.... ô.... ô.. anh thật sự rất đáng ghét...
-Được rồi, để anh kiểm tra xem nào – Vương Tuấn Khải nói xong không cần đợi Thiên Tỉ trả lời, ôm cậu đặt lên giường kéo quần xuống.
-Không... không cần...em không sao...
-Yên nào, để anh bôi thuốc cho. Một lát sẽ hết đau. Em ráng chịu một chút.
-Ừm...
Thiên Tỉ mặc dù rất xấu hổ nhưng loại ôn nhu này bất quá chắc chắn chỉ dành riêng cho cậu. Thật tốt, thật tốt a!!
-Em có thể đi được mà.
-Anh biết, nhưng lỡ em té xuống cầu thang thì sao?
-Em không sao. Thực sự không sao.
Hai người giằng co nhau mãi, cuối cùng cũng xuống hết được cầu thang. Vừa kịp thấy Tương Hiền đang chuẩn bị bữa sáng, Thiên Tỉ nhanh chóng chạy lại.
-Cô chủ, để em làm.
-Haizz.. cứ để chị... chẳng lẽ chị của chồng em không nấu cho em ăn được sao??
-Hả???
-Cô chủ, cô chủ đang nói gì vậy? Em với cậu chủ không có gì hết. Cô chủ tin em đi.
-Thiên Tỉ...
-Dạ, bà chủ gọi con.
-Con ngồi xuống đi.
Thiên Tỉ tâm trạng vô cùng căng thẳng cố gắng ngồi xuống.
-Bà chủ, con...
-Hai đứa bao lâu rồi?
-3 năm. – Vương Tuấn Khải lập tức xen vào.
-Mẹ, nếu mẹ muốn la mắng, thì la mắng con, đừng làm Thiên Tỉ sợ.
-Mẹ, mẹ coi nói kìa, có vợ là không biết trời đất. – Tương Hiền đứng một bên cũng giả vờ tỏ vẻ khó chịu.
-Được rồi. Vương Tuấn Khải, nếu con biết điều, mau giao ra bản full HD, hoặc là, cho mẹ lắp camera trong phòng con.
-Mẹ, mẹ với chị, cả hai người đừng hòng. Muốn thì đi nằm mơ đi.
-Vương Tuấn Khải!!
-Cậu chủ??
-Em yêu, anh nói cho em biết. Cả hai người họ không phải là người bình thường. Chính là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới.
-Cậu, cậu với anh Thiên Tỉ yêu nhau sao? – An Nhiên khó hiểu giật giật tay áo Vương Tuấn Khải – Sao cậu lại gọi anh Thiên Tỉ của An Nhiên là em yêu?
-Cái gì mà anh Thiên Tỉ của An Nhiên. Anh Thiên Tỉ là của cậu, có biết chưa!?
Vương Tuấn Khải bây giờ chính là kẻ thù của ba người kia. Nhanh chân một tí, ôm Thiên Tỉ chạy nhanh ra ngoài, một chút cũng không thèm ngoái đầu lại.
-Cậu chủ... à không... Tuấn Khải, anh đưa em đi đâu? Em phải ở nhà làm việc.
-Tất nhiên là đi làm cùng anh. Em mà ở nhà, chắc chắn bọn họ sẽ không để cho em yên đâu.
-Anh nói vậy là sao??
-Từ từ em sẽ hiểu. – Vương Tuấn Khải hôn lên môi Thiên Tỉ một cái, sau đó lái xe rời đi.
-Cái thằng đáng chết này!
-Mẹ, mặc kệ chúng nó. Con vừa mới tìm ra mấy bộ phim rất hay. Chúng ta đi xem.
-Được được. Nhưng mà diễn viên đẹp mẹ mới xem đó.
-Mẹ đừng lo, không phải chỉ có mỗi “Thượng Ẩn” của mẹ là diễn viên đẹp đâu!
-Chỉ có con gái là hiểu mẹ.
-Tuấn Khải, em đến công ty chắc sẽ không tiện, hay là em ngồi chỗ nào đó đợi anh.
-Ngoan nào, em mà còn ồn ào, anh sẽ phạt em.
-Anh... – Thiên Tỉ biết mình không cãi lại Vương Tuấn Khải, cuối cùng vẫn phải theo anh đi vào công ty.
Vương Tuấn Khải làm việc cậu thật sự không dám làm phiền, buồn chán chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Thở dài thở ngắn, Vương Tuấn Khải đôi khi liếc mắt nhìn cậu một cái, cười một cái, nhưng mà buồn chán vẫn là buồn chán a. May ra Vương Tuấn Khải hình như hiểu được sự buồn chán của cậu, liền nói.
-Lại đây!
-Anh gọi em.
Vương Tuấn Khải vươn tay ôm lấy Thiên Tỉ, hôn hôn lên má cậu - Ở với anh chán lắm sao?
-Ở với anh tất nhiên không chán, nhưng mà ngồi một chỗ thật sự rất chán đó.
-Được rồi. Em ra ngoài chơi đi. Nhưng tuyệt đối không được ra khỏi công ty có biết chưa?
-Thật sao?
-Thật.
-A.. ông xã, cảm ơn anh. Anh là tốt nhất – Thiên Tỉ lập tức cao hứng hôn lên môi Vương Tuấn Khải thật lâu, sau đó không chần chừ mà chạy nhanh ra ngoài.
Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng dáng Thiên Tỉ, khóe môi không nhịn được mà cong lên. Thì ra bà xã lại dễ cao hứng đến như vậy. Sau này anh phải tìm cách để bà xã cao hứng mới được. Tiếng “ông xã” nghe thật êm tai a.
~~
Thiên Tỉ nghe lời Vương Tuấn Khải chỉ chạy quanh trong công ty, gặp ai cũng chào hỏi. Bộ dáng dễ thương của cậu lôi cuốn được rất nhiều người a. Mấy nhân viên nữ không trong ty nhanh chóng bám lấy cậu, bắt đầu dò hỏi.
-Này này, em trai đáng yêu bao nhiêu tuổi rồi??
-Chào mọi người. Em là Dịch Dương Thiên Tỉ, người hầu của cậu chủ, em 20 tuổi.
-Oa, hèn gì đáng yêu đến như vậy
Mấy cô nhân viên tranh thủ véo chỗ này sờ chỗ kia thật sự khiến Thiên Tỉ rất khó xử. Hình như lượng người bu bám cậu mỗi lúc càng đông, khiến cậu muốn đứng yên cũng không được, muốn chạy cũng không xong.
-Thiên Tỉ, chị rất muốn biết chủ tịch thích nhất là gì a??
Thiên Tỉ vừa nghe hỏi lập tức muốn trả lời là “Thích Thiên Tỉ a~” nhưng mà chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra, cuối cùng chỉ nói – Cậu chủ thích rất nhiều thứ.
-Nhiều thứ là những gì? Ví dụ như cậu chủ em thích ăn gì nhất?
-Ừm, cậu chủ thích ăn...
“Reng...reng....”
-A, là cậu chủ gọi.
-Cậu chủ, em nghe đây.
(-Thiên Tỉ, rốt cuộc em đang ở đâu hả? – Vương Tuấn Khải giải quyết công việc xong mà vẫn chưa thấy Thiên Tỉ quay lại, có phải đi chơi vui quá quên mất anh rồi không??)
-Em...em... á!
-Thiên Tỉ... Thiên Tỉ...em sao vậy??? – Vương Tuấn Khải nhanh chóng gọi lại nhưng mà không liên lạc được, tức giận đến nỗi quăng đi điện thoại, không chần chừ mà đi nhanh ra ngoài.
~~
-Thiên Tỉ em không sao chứ? Chị thật sự xin lỗi.
Thiên Tỉ không thèm để ý tới cô gái vừa đẩy mình, cậu vội đẩy đám người hỗn độn kia ra, nhìn chiếc điện thoại rơi xuống đất đã bị dậm nát.
Thiên Tỉ ngồi xuống, nước mắt cố kìm lại, tuy chiếc điện thoại này không đáng giá bao nhiêu, lại rất cũ kĩ, nhưng mà đây là điện thoại cậu chủ tặng cậu, mấy năm qua cậu đều giữ rất cận thận.
-Này, Tiểu Liên, cô cố ý phải không??
-Cố ý? Này này, Lệ Nhi, cô ăn nói cho cẩn thận, tôi chỉ vô tình đụng trúng Thiên Tỉ, chứ đâu có cố ý.
-Cô ghét cậu ấy vì lần trước không giúp cô đưa cơm cho chủ tịch chứ gì? Thật đáng xấu hổ.
-Cô muốn gì hả? Muốn đánh nhau sao??
Tiểu Liên cùng Lệ Nhi tức giận mà xông vào đánh nhau tới tấp, Thiên Tỉ thấy thế nhanh chóng can ngăn hai người. Nhưng mà cả hai cô đều không thèm để ý, đẩy mạnh Thiên Tỉ ra. Cậu chỉ biết rằng cậu sẽ tiếp đất rất mạnh. Nhưng mà trái lại, cậu lại rơi vào vòng tay vô cùng quen thuộc.
-Mau dừng lại!
Tất cả các hành động đều dừng lại, ngay cả thở cũng không dám thở, nhìn cũng không dám nhìn.
-Cậu chủ - Thiên Tỉ nhanh chóng vòng ra sau lưng Vương Tuấn Khải, mấy cô gái đằng trước đúng thật là rất đáng sợ nha.
-Hai cô, nếu muốn đánh nhau thì cứ tự nhiên. Nhưng mà dám xô ngã người của tôi. Ngày mai không cần đến công ty nữa. Còn tất cả những người rãnh rổi đang có mặt ở đây, tháng này không được nhận lương. Nếu ai có thắc mắc, hết giờ đến phòng gặp tôi.
-Cậu chủ, đừng đuổi việc họ. Em cũng không bị gì mà.
-Em thật sự không sao??
-Thật sự không sao.
Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ khó xử trước mặt mọi người, suy nghĩ một chút lại nói tiếp – Tiểu Liên và Lệ Nhi sẽ hai tháng không được nhận lương, còn những người còn lại sẽ bị trừ nữa tháng lương. Tất cả quay về làm việc đi. Đừng quên viết bản kiểm điểm, có biết chưa!?
-Dạ, chúng tôi đã nhớ rõ.
Vương Tuấn Khải không khỏi thở dài, ôm Thiên Tỉ rời khỏi. Đúng là đám nhân viên ồn ào, nếu Thiên Tỉ mà xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không để yên.
Lần sau nhất định sẽ không để bà xã chạy đi lung tung nữa, rất nguy hiểm a.
-Bà xã, làm một lần thôi.
-Không muốn, không muốn, anh tự đi mà làm một mình đi.
-Bà xã, hứa với em, làm nốt bữa nay, anh sẽ không đòi làm trong một tháng.
-Anh nói thật?? – Thiên Tỉ nghi ngờ hỏi lại, thầm nghĩ người trước mặt có phải Vương Tuấn Khải hay không??
-Thật, anh hứa mà...
-Vậy thì... ưm...
Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải đè xuống giường hôn đến phổi kêu gào. Quần áo đều bị quăng lung tung, Thiên Tỉ bị Vương Tuấn Khải lật người lại, cái mông nhếch lên cao lộ ra tiểu huyệt mê người.
-Tuấn Khải.....
Đầu lưỡi vươn ra nhanh chóng vọt vào nơi chật chội. Vương Tuấn Khải dùng lưỡi yêu thương khiến Thiên Tỉ liên tục bật ra tiếng rên rỉ - A...a... Tuấn Khải... đừng... ưm...
-Mỗi lần đều khít chặt đến như vậy, lại còn rên rất thoả mãn, em không phải là rất dâm đãng đi.
-Em...a...a... không có... ô.. ô.... đừng liếm nữa... em chết mất..
-Vậy em phải ngồi lên.
-A.... ân...a...a... được rồi...
-Ngoan lắm... – Vương Tuấn Khải cười gian xảo cắn lên mông Thiên Tỉ một cái. Nhanh chóng ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, dụ dỗ Thiên Tỉ – Em yêu mau lại đây!
Thiên Tỉ không còn cách nào khác đành tiến lại gần, tự mình mở rộng tiểu huyệt mềm mại ngậm lấy phân thân của Vương Tuấn Khải. Hai người đều bị khoái cảm xông đến mà thở hắc ra.
Hoan ái nhanh chóng qua đi, Thiên Tỉ vẫn giữ nguyên tư thế tựa đầu vào vai Vương Tuấn Khải thở hổn hển, nghĩ một chút hỏi anh – Tuấn Khải, anh nói không làm một tháng là thật đúng không??
-Anh lừa em làm gì??
-Nhưng mà... em có cảm giác hơi lạ. – Thiên Tỉ không khỏi hoài nghi nhìn Vương Tuấn Khải.
-Đúng vậy a. Bởi ngày mai anh phải sang Canada một tháng.
-Sao chứ? – Thiên Tỉ có vẻ rất bất ngờ, thì ra là vậy, cái tên đáng ghét này, sao đến bây giờ mới nói chứ?
-Sao lại đi lâu đến vậy?
-Vì có dự án quan trọng. Anh sẽ cố gắng trở về sớm mà. Anh chỉ lo ở nhà bọn họ sẽ không để yên cho em.
-Bà chủ sẽ không làm gì em đâu, anh đừng lo mà...
-Em yêu...
Vương Tuấn Khải chưa kịp nói câu tiếp theo, Thiên Tỉ đã nhanh chóng cọ xát phân thân, nói – Chúng ta làm thêm lần nữa.
Cuối cùng vẫn phải tiễn Vương Tuấn Khải đi công tác, hai người lưu luyến từ nhà đến sân bay.
-Tuấn Khải, anh nhớ phải tự chăm sóc mình thật tốt.
-Anh biết mà. Còn mẹ, chị hai và cả An Nhiên nữa, ở nhà không được bắt nạt Thiên Tỉ, con mà biết sẽ không để yên đâu.
-Đã biết.
Vương Tuấn Khải ôm ôm Thiên Tỉ một chút nữa, xong cũng nhanh chóng mà đi vào trong. Thiên Tỉ cứ như vậy chăm chú nhìn theo đến khi bóng lưng anh dần khuất xa.
Bà Vương nhanh chóng cầm tay cậu nói – Con dâu à, chúng ta về nhà thôi!
Thiên Tỉ có chút giật mình, dường như cậu cảm giác có chuyện không lành rồi nha.
-End Chap 3-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro