chương 22
Hai ngày sau sẽ là ngày Carlos chính thức lên chức thủ lĩnh bang Black night. Khách mời đc đến trước hai ngày để nghỉ ngơi, tại sân bay quốc tế Trung Đông tất cả bang phái trong hắc đạo được Carlos mời đến đều có mặt. Những bang phái bình thường chỉ ngồi máy bay quốc tế hạng thương gia, còn Tuấn Khải thì ngồi máy bay riêng của mình nên Thiên Tỉ mới có cơ hội lẻn vào trong mà đến được đây.
Carlos đã sắp xếp mỗi bang phái sẽ được một tên thuộc hạ chào đón, thuộc hạ tin cậy nhất của Carlos là Bill đc hắn an bài để chào đón Tuấn Khải. Thuộc hạ của Carlos cẩn thận đứng trước cửa sân bay quốc tế, trên tay cầm một tấm bảng viết tên bang phái mà họ phải đón, sau khi đón đc người, họ sẽ hộ tống những vị khách này đến đại bản doanh của bang Black Night, nơi mà Carlos đã chuẩn bị sẵn để cho các bang phái nghỉ ngơi. Từ sân bay quốc tế đến đại bản doanh của bang Black Night mất khoảng 1 tiếng đồng hồ. Để tránh cho có sự rủi ro, Carlos cho thuộc hạ của mình phòng bị rất nghiêm ngặt. Carlos biết chắc Yaris sẽ cố tình gây sự để ngăn cản hắn lên ngôi vị thủ lĩnh của bang Black Night.
Chiếc máy bay riêng của Hắc Vương bang hiên ngang đáp xuống sân bay quốc tế Trung Đông, một đám thuộc hạ mở đường cho thủ lĩnh của mình. Tuấn Khải trên người mặc âu phục đen áo sơ mi trắng, một nữa khuôn mặt anh tuấn được che bởi chiếc mặt nạ được chạm khắc hình rồng trên đó trông rất oai phong. Vừa bước xuống Tuấn Khải đã cảm giác được có gì đó không đúng liền hơi sựng lại.
Sát Từ : - boss! Người của Carlos đang chờ chúng ta!
Giọng nói của Sát Từ làm Tuấn Khải thoát khỏi suy nghĩ, anh nhìn Sát Từ gật đầu một cái rồi bước ra khỏi sân bay. Một đoàn xe Toyota Landcruiser hùng hồn đậu ngay sẵn cửa sân bay nơi khu cấm đỗ xe. Bảo vệ và cảnh sát ở sân bay nhìn thấy cảnh hùng tráng này liền biết người được đón không phải người tầm thường , nên họ cũng không dám tới đuổi người. Những người đứng chung quanh đều không thể giấu cặp mắt tò mò của bọn họ, tuy Trung Đông là một nơi long đàm hổ huyệt luôn tụ tập những bang phái xã hội đen nguy hiểm và tàn bạo nhất , nhưng khi họ thấy một đám người với sát khí đằng đằng, trong lòng họ vừa lo sợ vừa hiếu kỳ muốn biết vì lí do gì mà hôm nay lại tụ tập đám người này.
Bill biết trước với thân phận đặc biệt của Tuấn Khải, Tứ Sát luôn phải theo bên cạnh để bảo vệ anh nên đã an bài cho họ ngồi cùng một xe. Những bang phái khác đều đã khởi hành trước về đại bản doanh của bang Black Night, bây giờ chỉ còn duy nhất bang của Tuấn Khải. Lúc này đã là 6h chiều , thời tiết nóng gắt Mặt Trời vừa mới lặn nên nhìn thẳng về phía trước là cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp, cả bầu trời hiện lên màu vàng cam nhìn thật lãng mạn. Nhưng Thiên Tỉ không có thời gian để ngắm chúng vì cậu vừa phải cố gắng tránh mặt , che giấu ánh mắt và hơi thở vừa quan sát xung quanh. Thiên Tỉ mới vừa trốn ở trên máy bay ngồi trên đó mười mấy tiếng đồng hồ nên cậu có phần mệt mỏi nhưng vẫn không quên quan sát xe của Tuấn Khải.
Trong xe, Tuấn Khải ngồi ở chính giữa nhìn về phía trước, cặp mắt lạnh lùng không gợn sóng của anh làm Bill lo lắng trong lòng. Qua gương chiếu hậu Bill nhìn thẳng vào khuôn mặt cương nghị của Tuấn Khải, Bill là một người luôn tự hào về sự phán xét của mình , hắn rất giỏi với việc quan sát sắc mặt của người khác và đoán ra tâm tư của họ. Bill vô cùng thất vọng, khuôn mặt của Tuấn Khải vô cùng bình thản không một tia cảm xúc, hắn thật sự không thể đoán ra tâm tư của anh. Trong lòng Bill thầm nghĩ, quả thật Tuấn Khải là một người vô cùng nguy hiểm.
Trong lúc đoàn xe của bọn họ chạy qua một thị trấn nhỏ ở một nơi hẻo lánh vắng vẻ, Tuấn Khải chợt mở đôi mắt đầy sát khí của mình ra. Tứ Sát thấy vậy liền ngồi thẳng người dậy, tập trung cao độ quan sát xung quanh. Thiên Tỉ ở trong bóng tối cũng cảm nhận được có mai phục mà những người mai phục này lại cực kỳ lợi hại, do cậu ở trong bóng tối âm thầm quan sát xung quanh nên cậu có thể dễ dàng tìm kiếm những sát thủ khác , nhưng cậu lại không tìm ra được một tên dù đã biết ở chỗ này có rất nhiều mai phục. Khi xuyên vào quyển truyện này thì cậu cũng đã có tìm hiểu thế giới ngầm trong thế giới này , và tất nhiên nó khá là lợi hại hơn rất nhiều lần thế giới của cậu cho nên có thể có nhiều cao thủ thì cũng là điều tất nhiên. Thiên Tỉ có thể tự tin rằng mình có thể đấu lại họ nhưng do cơ thể của cậu có phần mệt mỏi nên sức không mạnh như ban đầu.
Xe chạy khoảng 10' p đột nhiên phía trước và phía sau có một dàn chiếc xe Jeep hùng dũng chặn đường của bọn họ lại. Đám người che mặt không biết trời cao đất dày này hùng hổ bước xuống xe. , trên tay bọn họ người nào cũng cầm một khẩu súng AK- 47, ánh mắt hung tợn , sát khí đằng đằng nhìn rất đáng sợ. Những người dân địa phương vừa nhìn thấy liền kinh hãi chạy vào trong nhà đóng cửa lại. Thiên Tỉ ở trong bóng tối lúc này mới phát hiện ra những tên cũng đang núp trong bóng tối giống cậu, nên đã âm thầm tiến sát lại họ. Nhưng chỉ vừa tiêu diệt được 28 tên thì họ lại phát hiện ra cậu, lúc này tất cả dường như chẳng thèm che dấu nữa mà ngang nhiên dồn cậu đi ra. Tuấn Khải quay qua phát hiện ra cậu thì ánh mắt hiện lên tia nổi giận, điều anh nghi ngờ đúng là không sai mà.
Họ dùng súng chỉa vào người của Tuấn Khải và những thuộc hạ, Tuấn Khải không nói gì cặp mắt lạnh lùng nhìn họ không hề tỏa ra chút bâng khuâng hay lo ngại, rồi nhìn sang Thiên Tỉ thì ánh mắt lại trở nên ôn nhu pha lẫn tức giận. Còn Thiên Tỉ thì nhìn thẳng vào mặt của bọn họ, khuôn mặt cao lãnh của cậu không hề đổi sắc. Đám người che mặt nhìn một cái là biết ngay Tuấn Khải chính là thủ lĩnh, vì khí thế của Tuấn Khải thật khiếp người. Khi họ nhìn qua Thiên Tỉ thì ánh mắt của bọn họ hiện lên một tia nghi ngờ, họ không rõ cậu là ai ?, tại sao thuộc dạng phái yếu lại có thể đánh bại nhiều tên như thế, nhưng họ nhìn là có thể biết người này cũng thật không đơn giản nên có chút do dự rồi mới chỉa súng vào người cậu. Tuấn Khải thấy vậy thì lửa giận càng thêm nóng lên, Thiên Tỉ đưa ánh mắt trấn an anh ,tỏ ý mình không sao, Thiên Tỉ không hề sợ đám người này, cậu muốn biết đến cuối cùng họ sẽ giở trò gì. đám người Lưu Chí Hoành tới giờ mới phát hiện ra cậu vừa hốt hoảng vừa bất ngờ, không hiểu tại sao cậu lại ở đây thì đã thấy Thiên Tỉ đã ngoan ngoãn ngồi vào chiếc xe Jeep của bọn người che mặt.
Do quá tức giận cậu nên anh cũng không thèm phản kháng để họ uy hiếp bắt ngồi vào trong xe. Tuấn Khải và Thiên Tỉ ngồi cạnh nhau, tên bịt mặt bắt đầu nổ máy xe phóng thật nhanh về phía con đường vắng trong thị trấn. Nhìn thấy chủ nhân của bọn họ bị bắt đi, đám thuộc hạ của Tuấn Khải bắt đầu phản kích, họ đột nhiên rút từ phía sau ra những khẩu súng lục với lực sát thương vô cùng lớn. Những tiếng súng vang lên khắp nơi, những người che mặt lần lượt ngã quỵ xuống mặt đất, những người che mặt thật sự không ngờ vừa rồi đám người này còn ngoan ngoãn không dám phản kháng bây giờ tự nhiên đột kích một cách mạnh mẽ như vậy.
Trong hoảng loạn Sát Từ bắt được một tên cầm đầu , y chỉa súng ngay huyệt thái dương của hắn, cặp mắt Sát Từ nhìn hắn hiện lên tia độc ác nói với giọng đầy nguy hiểm.
Sát Từ : - các ngươi muốn đưa họ đi đâu?
Tên che mặt không chịu khuất phục , khuôn mặt gian ác không hề tỏa ra sợ sệt. Sát Từ nóng giận hạ khẩu súng xuống bắn vào đùi hắn một phát. Hắn đau đớn kêu lên thê thảm nhưng vẫn cứng miệng không chịu nói gì. Sát Từ tức giận y không còn kiên nhẫn nữa nên cho hắn một viên đạn vào đầu, hắn chết ngay trước mặt thuộc hạ của mình. Sát Hổ nhìn thấy Sát Từ nóng giận như vậy , y sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện đại sự. Sát Hổ quan sát đám thuộc hạ của tên che mặt rồi túm lấy cổ áo của một tên lôi ra trước mặt Sát Từ.
Sát Hổ : - nói! Họ bắt người đi đâu?
Giọng nói oai nghiêm của Sát Hổ làm tên thuộc hạ kia sợ đến toát mồ hôi lạnh. Sát Hổ cầm con dao sắt bén để ngay ở cổ họng của hắn , dùng thêm chút sức , con dao khứa vào thật sâu vào da thịt của hắn, máu từ cổ nhỏ giọt theo con dao chảy xuống lòng ngực của hắn. Tên che mặt sợ đến tái mặt, hắn lập tức quỳ xuống mặt đất sợ hãi nói.
👤 : - họ đưa người về căn cứ của bang bad boy cách đây khoảng chừng 100km!
Nghe hắn nói xong đám người của Tuấn Khải lập tức tống cổ hắn vào trong xe phóng theo con đường vắng mà chiếc xe chở Tuấn Khải và Thiên Tỉ vừa mới chạy đi. Bill cũng phóng theo xe , trách nhiệm Carlos giao cho hắn là phải an toàn đưa Tuấn Khải về đến đại bản doanh của bang Black Night.
Tuấn Khải và Thiên Tỉ đang nghiêm túc ngồi trong xe, cậu khẽ lén nhìn anh một cái , có lẽ anh tức giận thật rồi , suốt chặng đường chẳng thèm quan tâm hay nói chuyện với cậu câu nào. Mà đúng là anh đang rất tức giận , giận vì cậu không nghe lời, giận vì cậu biết nguy hiểm mà vẫn lén đi theo, giận vì cậu không quan tâm đến chính bản thân mà đi lo cho người khác dù đó là anh. Hai bên là hai tên thuộc hạ của bang Bad Boy cầm súng AK - 47 chỉa vào hai người. Đoạn đường trở về trụ sở của bọn họ thật gập ghềnh và nguy hiểm ,họ vừa phải chú ý đến con đường vừa phải chú ý đến hai người này. Trước khi bắt người thủ lĩnh của họ là yaris đã nói rõ thân phận của người này, thủ lĩnh Hắc Vương bang là một người tâm địa sâu xa khó đoán, anh ra tay vô cùng độc ác, còn người ngồi cạnh anh họ nhìn thì thấy cậu đúng là lạnh lùng nhưng một người mà có nhan sắc tuyệt mỹ như vậy thì chắc cũng không có năng lực gì lớn.
Tuấn Khải dùng cặp mắt của mình quan sát chung quanh , anh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình. Họ đi cũng đã được 1 tiếng 20p, chắc nhóm Tứ Sát cũng gần đuổi kịp bọn họ. Trong lúc xe họ dừng lại đổ thêm xăng, một tên che mặt không biết chết là gì dám lại gần cậu giở trò lưu manh. Hắn dùng tiếng Trung Đông nói với cậu:
👤 : - này nhóc! Thân hình nhóc tuyệt đẹp như vậy hay tối nay anh đây phục vụ cho nhóc sung sướng hahaha!
Vừa nói cặp mắt bẩn thỉu của hắn vừa nhìn chăm chăm vào xương quai xanh của cậu, Tuấn Khải nghe hắn nói vậy trong lòng vô cùng phẫn nộ, tay anh bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ, lúc này sắc mặt cậu không chút biểu cảm gì, vẫn bình tĩnh không hề tức giận. Trong lòng Tuấn Khải thầm nghĩ chắc có lẽ là cậu không biết tiếng Trung Đông , nên ko biết tên che mặt đang nói năng bừa bãi. Tên che mặt nhìn một vòng không thấy đại ca cầm đầu của mình liền bạo gan dùng bàn tay dơ bẩn của hắn sờ lên bàn tay thon dài của cậu. Thiên Tỉ định ra tay cho hắn một bài học nhớ đời nhưng không ngờ lúc này Tuấn Khải thật sự nổi trận lôi đình, Tuấn Khải dùng tay nhanh như chớp bắt lấy bàn tay to lớn của hắn, anh dùng sức bẻ quặp về phía sau , hất một cái thân thể to lớn của hắn bay ra ngoài nằm dưới mặt đất. Tiếng xương bị gãy và tiếng thét của hắn vang lên khắp nơi, tay tên che mặt bị Tuấn Khải bẻ đến tàn phế.
👤 : - CMN! Tao sẽ giết mày!!!
Nói xong hắn tức giận hung hăng ngồi dậy, dùng tay còn lại càm khẩu súng lên định nã đạn vào người của Tuấn Khải. Lúc này Thiên Tỉ mới thật sự nổi cáu , cậu phóng ra từ phía sau xe bay đến đá văng khẩu súng của tên che mặt qua một bên. Đôi chân thon dài của Thiên Tỉ đá mạnh vào khuôn mặt hung tợn của hắn.
Thiên Tỉ : - ngươi đã ăn nhằm mật gấu có phải ko? Thiên Tỉ ta mà ngươi cũng dám cả gan động vào!?
Lời nói lạnh lùng của Thiên Tỉ vang lên, cậu dùng tiếng Trung Đông lưu loát nói ra những lời này. Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ đến ngây người, thì ra tiếng Trung Đông của cậu lại tốt như vậy.
Thiên Tỉ dùng đôi chân thon dài của mình đạp ngay trên mặt của hắn, dùng cặp mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào mặt của hắn ta , cậu di chuyển đôi chân từ từ xuống rồi dừng lại ở hạ thân của tên thuộc hạ này khiến khuôn mặt hắn trở nên tái xanh.
Thiên Tỉ : - ngươi thích vui đùa với người khác như vậy , để ta phế ngươi! Xem ngươi có gì để trêu chọc người khác nữa !!
Thiên Tỉ nhìn hắn đầy mỉa mai, trong giọng nói chứa đựng sự tàn nhẫn và độc ác, hắn biết Thiên Tỉ là đang nói thật chứ ko phải đùa. Vừa nói xong Thiên Tỉ dùng chân đá mạnh vào hạ thân của hắn vô cùng nhanh nhẹn và chính xác. Hắn bị đá ngay tử huyệt đau đớn hét lên thật to, lúc này mấy tên đồng bọn của hắn nghe đc tiếng kêu thê thảm liền xông tới. Tuấn Khải nhìn thấy tên nào xông đến liền đánh cho tên đó không còn manh giáp. Thiên Tỉ bên này cũng ko thua kém gì đã đánh gục đc khá nhiều tên, Tuấn Khải và Thiên Tỉ vô cùng ăn ý , người này phòng thủ thì người kia lại tiến. Chỉ trong chốc lát Tuấn Khải và Thiên Tỉ đã xử lí hơn phân nửa đám thuộc hạ của Yaris. Nhưng không biết họ đã gọi tiếp diện từ khi nào , một dàn xe từ tứ phía hung hăng phóng tới phía bọn họ. Tuấn Khải nhìn thấy đông người như vậy còn là những tên cấp cao với lại trông Thiên Tỉ đã có vẻ mệt mỏi, chỉ với hai người không thể nào ứng phó nổi.
Tuấn Khải liền xông tới nắm tay của Thiên Tỉ phá vòng vây ra ngoài, Thiên Tỉ không quan tâm đến đám người của Yaris , cặp mắt của cậu luôn chú ý tới bàn tay to lớn mạnh mẽ của Tuấn Khải đang nắm lấy bàn tay mình.
Tuấn Khải : - coi chừng!!!
Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ rồi hét lên, Thiên Tỉ chưa kịp phản ứng thì Tuấn Khải đã dùng thân ôm gọn cậu vào lòng. Viên đạn lướt qua cánh tay của Tuấn Khải rồi ghim vào bức tường phía sau. Trong lòng Thiên Tỉ thật kinh ngạc, cặp mắt đầy nộ khí của Thiên Tỉ nhìn vào vết thương trên tay anh rồi nhìn về hướng tên vừa bắn Tuấn Khải, hắn bị cái nhìn đằng đằng sát khí của Thiên Tỉ làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh , tay đang cầm súng cũng run lẩy bẩy. Thiên Tỉ càng nhìn hắn càng thấy chướng mắt, cậu chau đôi mày thanh tú của mình lại. Trong tích tắc một con dao sắc bén phóng nhanh như tia chớp về phía của hắn. Tên thuộc hạ của Yaris không thể nào ngờ Thiên Tỉ lại ta tay nhanh và chính xác như vậy, hắn muốn tránh cũng không tránh khỏi, con dao sắt bén ghim thẳng vào lòng ngực ngay vị trí trái tim của hắn. Tuấn Khải lúc này vừa mới giải quyết xong 10 tên ở phía sau.
Tuấn Khải nhìn một đoàn xe gồm 50chiếc từ đâu lại xuất hiện phóng thật nhanh về phía hai người, rồi nhìn sang Thiên Tỉ vẻ không khỏe càng rõ rệt.
Tuấn Khải : - đi!!!
Tuấn Khải vừa nói vừa nắm tay Thiên Tỉ chạy thật nhanh về khu rừng rậm phía sau. Hai người vừa chạy vừa tránh những viên đạn đang bay về phía mình.
👤 : - mau bắt họ lại! Nếu họ còn phản kháng giết chết không tha!!!
Một tên cầm đầu thét lên , tay cầm súng đứng trên chiếc xe Jeep hở mui quát lên với thuộc hạ của hắn bằng tiếng Trung Đông. Sau khi nghe hắn nói vậy một trận mưa đạn phóng về phía của Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Hai người chạy thật nhanh núp vào một cây cổ thụ lớn.
Tuấn Khải : - chúng ta chạy vào trong rừng, chờ cứu binh tới !!!
Thiên Tỉ nghiêng đầu nhìn vào khu rừng, đôi mày cậu chau lại. Thiên Tỉ thầm nghĩ khu rừng này ban đêm sẽ rất nguy hiểm. Họ vừa phải trốn tránh đám người của Yaris, còn phải phòng thủ những con thú trong bóng tối sẽ tập kích họ. Tuấn Khải nhìn vào ánh mắt của Thiên Tỉ , anh biết cậu đang nghĩ đến điều gì vì những gì Thiên Tỉ nghĩ anh cũng đã nghĩ qua. Nhưng nếu họ không liều thì sẽ chết dưới tay đám người của Yaris ngay bây giờ.
Tuấn Khải : - đừng lo! Có anh ở đây!!
Tuấn Khải nói với giọng nghiêm túc rồi nắm tay Thiên Tỉ chạy sâu vào trong rừng. Trong lòng Thiên Tỉ thầm nghĩ , cậu có lo bao giờ đâu chỉ là cậu hơi đắn đo một chút mà thôi.
Bầu trời đã tối đen như mực, trong khu rừng rậm này không có một tia sáng, ngoài ánh sáng yếu ớt của ánh trăng trên bầu trời. Hôm nay trăng không đc sáng cho lắm nên Tuấn Khải và Thiên Tỉ chỉ có thể dùng giác quan nhạy bén của mình để mò đường đi. Tuấn Khải nhìn lên bầu trời, anh mở GPS trên đồng hồ đeo tay của anh. Trong xe mà Chí Hoành, Sát Tinh, Sát Hổ, Sát Từ đang ngồi đột nhiên tiếng kêu tít tít tít vang lên, họ biết Tuấn Khải đã mở định vị nên không đuổi theo thuộc hạ của Yaris nữa mà chạy theo định vị trên điện thoại.
Trong khu rừng ẩm ướt nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, chỉ trong vòng 1tiếng đồng hồ nhiệt độ từ 30°c giảm xuống còn 17 - 18 ° c . hai người lần mò theo con đường nhỏ phía trước, vừa đi Tuấn Khải vừa phá đường, những cành cây mọc chặn đường bọn họ đều bị Tuấn Khải dùng tay bẻ gãy hết. Tuấn Khải thì quan sát phía trước, Thiên Tỉ thì quan sát phía sau. Lúc này họ không còn nghe thấy tiếng thuộc hạ của Yaris nữa, chắc có lẽ trời đã tối nên đám người đó không dám liều lĩnh xông vào. Trong lúc Tuấn Khải và Thiên Tỉ đang xông pha về phía trước đột nhiên Thiên Tỉ kéo lấy tay áo của Tuấn Khải nói:
Thiên Tỉ : - em cảm giác có gì đó đang hướng về phía chúng ta!!
Hai người đứng yên tại chỗ không động đậy, Tuấn Khải quan sát tình hình chung quanh. Những tiếng lột sột vang lên từ tứ phía, làm họ không biết cái gì đang chờ bọn họ ở phía trước.
Tuấn Khải : - không sao! Bây giờ chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, chờ trời sáng chúng ta đi tiếp!!!
Tuấn Khải trấn an Thiên Tỉ, anh biết cứ đi thế này sẽ rất nguy hiểm, càng về đêm thì sẽ càng bất lợi cho bọn họ. Vừa đói vừa khát hai người đã tiêu hao rất nhiều sức lực. Trong lúc Tuấn Khải không để ý , một con rắn độc từ phía sau anh phóng tới. Thiên Tỉ đứng cạnh nên thấy , không biết ma xui quỷ khiến gì mà Thiên Tỉ lại dùng tay đỡ lấy con rắn độc kia. Con rắn độc cắn thật sâu vào cánh tay phải của Thiên Tỉ, cậu dùng sức vẫy tay của mình làm con rắn bị văng xuống mặt đất. Tuấn Khải nhìn thấy anh dùng chân đạp mạnh vào đầu của con rắn. Tuấn Khải quýnh lên, vừa nhìn là anh đã biết con rắn này có độc, anh càm cánh tay Thiên Tỉ lên định hút máu độc cho cậu thì Thiên Tỉ rút mạnh tay của mình lại, tự hút mạnh máu độc trong tay ra rồi phun xuống đất sau đó dùng tay trái xé một mảnh vải trên vạt áo sơ mi của mình ra lưu loát băng bó lại vết thương. Tuấn Khải không tức giận khi cậu rút tay mình ra ngược lại còn thầm nghĩ cậu đúng thật là không đơn giản, ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà cậu còn có thể bình tĩnh mà ứng phó.
Thiên Tỉ nhìn lên cánh tay bị thương của Tuấn Khải lúc này đã sưng đỏ lên. Cậu xé thêm một miếng vải đột nhiên kéo Tuấn Khải đến gần mình , Tuấn Khải không nói gì chỉ nhìn cậu thật cẩn thận băng bó lại vết thương cho mình. Tâm tình khi nãy còn tức giận cũng đã giảm xuống đôi chút chỉ muốn ôm người này vào mà chạm khắc vào tim mình , anh biết cậu đã trải qua rất nhiều chuyện nên mới trở nên lạnh lùng và mạnh mẽ như thế. Nhưng cậu càng mạnh mẽ thì lòng anh càng vặn đau , không biết làm sao để thay đổi cái bản tính tự sinh tự diệt đó, . anh chỉ muốn bảo hộ cậu thật tốt và muốn giữ cậu là của riêng mình anh
______________________________________
༼ つ ◕‿◕ ༽つ
ʕっ•ᴥ•ʔっ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro