Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 6

Ta vừa đi trên sân vừa nghiên cứu quyển sách mới mua. Đang tập trung cao đọ, ta ý thức dưới chân có vật cản, hòn đá, nhưng không còn kịp nữa rồi, chân trượt một đường, ta căm hận nhắm mắt chuẩn bị...trao tặng nụ hôn cho đất. Bỗng dưng ta cảm thấy mình bị cái gì gì đó kéo lại, mở mắt ra, thật may, ta còn cách cái mặt đất một khoảng tương đối xa. Ta lấy lại tư thế cân bằng, quay lại, hắn đang túm áo ta
- Mọt sách, em cứ đi mà không nhìn thế à?
  Ta cười trừ... chớp chớp, một đoạn hội thoại trong kí ức:
-Em học giỏi lắm phải không?
-Dạ!!
-Thì thấy em giống mấy đứa mọt sách trường anh a~¿××
  Cuộc nói chuyện tình cờ trong bệnh viện hôm ấy khiến ta bất giác mỉm cười. Ngước lên , nhìn hắn:
-Anh! Ngày trước nhìn em ngố lắm à, cái hồi anh em mình gặp nhau trong bệnh viện ý
Hắn ra vẻ ngẫm nghĩ một chút
- ngố á... đâu phải đợt trước em ngố đâu..- Hắn ngừng lại, ta thấy hài lòng với câu trả lời- Mà bây giờ vẫn ngố như thế
   Hả?Hả?Hả? Bị lừa rồi.Ta muốn tức điên lên, quay sang thấy hắn hớn hở . Ta muốn xử hắn luôn. Tiện có quyển sách trong tay ta hạ luôn xuống đầu tên đáng ghét ấy. Thật đáng thương cho quyển sách iu quý của tui a~~, ta xoa xoa quyển sách. Thật hối hận, đá hắn một cái là xong, tự dưng làm hỏng quyển sách.
-Đau!Em bị khùng à?Chết mất thôi.-Hắn ôm đầu kêu lên.
-Ừ, em ngố đấy, làm sao?- Ta được đà lắn tới, gân cổ lên- Làm sao,làm sao nào '¤'
-Em ngố, em khùng, anh bình thường chắc?-Ta vẫn gân cổ lên, lẩn này không thể cho qua dễ dàng được.
-Anh hoàn toàn bình thường a nha- Hắn nói, mặt vênh váo nhìn ta.
-Ai nói với em là" Anh bị thần kinh rồi, anh bị thần kinh rồi, làm sao đây?" -Ta dùng cái giọng không thể " hay hơn" nhái lại câu nói trong bệnh viện của hắn- Ha ha ha . Là anh nói. Em chỉ " tường thuật lại thôi. Ha hahaha - ta ngước nhìn hắn, cái mặt hắn đen xì lại, khiến ta phấn khích vô cùng. Trời ơi, thật thỏa mãn quá. Nghĩ lại ta cũng hơi thắc mắc, sao lúc ấy hắn lại nói như thế nhỉ?
- Đấy là tại, tại bác sĩ bảo anh phải đi gặp bác sĩ tâm lí- Đang nói hắn liếc nhìn ta- bác sĩ bảo có thể do anh học nhìu quá nên tâm lí căng thẳng. Mà anh...
-Mà anh... - Ta bồi thêm cho hắn nói tiếp khi hắn có dấu hiệu dừng lại.
-Mà anh lúc ấy không nghe rõ bác sĩ nói, chỉ nghe thấy bác sĩ bảo phải đi gặp bác sĩ tâm lí, với bảo tiếp xúc bạn bè bên ngoài nhìu hơn, nếu không sẽ lại thành bệnh
- Nghĩa là, lúc ấy anh nghĩ phải đi gặp bác sĩ tâm lí là bệnh thần kinh- Ta ngước mắt nhìn hắn vẻ thăm dò, hắn nghĩ như vậy sao?
-! ! !! - Hắn thật thà không nói gì mà chỉ gật đầu nhìn ta bối rối
-Ha ha, sao anh lại " ngây thơ nai tơ " như vậy chứ - Ta vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ thông cảm- Đáng lẽ bác sĩ phải giải thích kĩ hơn cho anh mới phải. Thật khổ thân anh quá- Ta ngước nhìn hắn, thật mún lăn ra đất mà cười. Trời ơi ngó xuống mà xem nè trời. Mặt hắn xị xuống một trán nổi đầy vài đường hắc tuyến. Ta thì cười lăn lóc, ta thực không mún vậy chút nào, chỉ là..thực không thể nín cười a~~-Ha ha ha....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #khai#thiên