CHAP 5
Chả mấy chốc, ta cũng đã là sinh viên được hơn hai tháng. Ta với hắn cũng dần thân thiết hơn. Hắn thuộc khóa trên tuy không cùng ngành học nhưng cũng giúp đỡ ta được rất nhiều. Có điều, dạo này, ta thấy những cuộc gặp mặt dường như có chút vấn đề. Thường thì hắn sẽ đợi ta ngoài giảng đường, hoặc, ta sẽ đợi hắn ngoài cửa. Nhưng dạo đây hắn lại không cho ta đợi ngoài giảng đường nữa mà bắt ta đợi ở cổng rồi hai đứa bắt xe buýt cùng về chung. Ta hỏi sao phải làm thế thì hắn tuyên bố một câu xanh rờn: "anh bảo thế thì làm thế chứ sao, không được hỏi nhìu". Kinh chưa!!!!
-Anh!!- Ta nở nụ cười nửa miệng gian gian nhìn hắn
-Gì cơ? - Hắn không thèm chú ý đến ta, cứ chăm chú nhìn cái điện thoại... haizz.. chắc là có em nào ròi...
- Anh có người yêu rồi đúng không? -Ta vẫn giữ nụ cười hiền dịu ấy nhìn hắn
-Hả?- Cuối cùng hắn cũng quay sang nhìn ta, vẻ mặt khó hỉu
-Không cần giấu em đâu mà.-Ta chớp chớp đôi mắt to tròn- Anh có người iu nên mơdi không cho em đợi ở giảng đường chứ gì, sợ người ta hỉu lầm chứ gì?-Ta toe toét, không phải ta rất thông minh đó sao (haizz.... ừ thì thông minh ghê..)
-Em bị khùng à!-Hắn nhíu mày nhìn ta, rồi quay mặt, nhảy lên cái xe buýt vừa ton ten chạy đến.
Hơ, ta xị mặt lóc cóc chạy theo hắn lên xe. Suốt đường đi hắn chẳng nói gì với ta. Thi thoảng ta liếc trộm hắn thì thấy hắn đăm chiu lắm. Siy nghĩ cái gì không biết. Không phải chỉ có chuyện cỏn con đó mà đâm ra giận ta chứ. Ay~da~ Tiểu Thiên a~ mi chọc nhầm ổ kiến lửa rồi a~~'o"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro