Chương 7 Gặp Trong Quán Bar
Chương 7: Gặp trong quá bar
Đi theo Thiện Ngôn đến bên bàn dành cho Vip, Thiên Tỉ cước bộ điệu đà ngồi xuống, cái này là Tiểu Nha chỉ đó, huấn luyện dữ dằn lắm mới được.
-Tụi em muốn uống gì? - Anh lên tiếng lịch sự hỏi:
Tiểu Bạch đùng đẩy:
-Cho Thiên Tỉ chọn đi hôm nay sinh nhật bạn ấy mà.
Thế là cả ba người cùng chăm chăm nhìn về phía cậu, Thiên không biết nhiều chỉ bảo khát nước, cái gì cũng uống hết.
Thiện Ngôn cũng hiểu cậu bé ngốc này biết cái gì chứ, anh gọi bốn ly cognac pha với coca-cola và vài món ăn nhẹ như nacho, khoai tây chiên,...
-Chúng ta đến đây làm gì nhỉ?
Thiên ngây dại quay mặt hỏi mọi người, không quên cầm ly của mình uống cạn.
Ba người kia chưng hửng không kịp can ngăn, cậu bé ngốc uống hết sạch cảm giác có dòng chất lỏng cực nóng chạy xuống cổ họng loang khắp bụng, đầu quay cuồng, tiếng nhạc như một xung điện bức thân hình xiêu quẹo của cậu đung đưa theo.
-Thiên không biết uống rượu hả?
Ngôn quay sang hỏi hai câu bạn, khuôn mặt của hai cậu trai kia cũng bơ ra gật đầu.
Sau một lúc không thể chống cự lại được sự nóng bức trong người, Thiên Tỉ đứng dậy nhào ra sàn nhảy, không ngừng uống éo, cố gắng giải tỏa cảm giác ngứa ngáy khóc chịu trong người lúc này.
Thiện Ngôn, Tiểu Nha – Bạch, miệng không thể ngậm lại được, mắt cũng mở to hết cở để nhìn câu bé kia uốn lượn quanh một tên đàn ông, mắt hắn đang tràn đầy sát khí.
-Hôm nay hay thật nhỉ? – Hắn ghé vào tai con mèo ngốc nói.
Lúc nãy hắn đang nhảy với vài em nóng bỏng, không biết hoa mắt hay sao mà thấy Thiên Tỉ nhào tới cứ chà sát người cậu vào hắn mãi, hắn đứng yên xác định một lúc mới biết đây là cậu bé ngốc nhà mình, bây giờ hắn có thể bóp chết cậu luôn đấy. Thật không ngờ mới thả một tý đã thế này rồi.
Còn Thiên Tỉ thì vô tội nha, đương lúc khó chịu thì bất giác nhìn thấy hắn, cậu lao ra cũng tại muốn hỏi hắn tại sao khó chịu quá? Nhưng càng sát hắn câu lại càng dễ chịu, cứ bám víu mà nhảy điên loạn.
-Khó chịu quá! – mắt đờ đẫn, câu chui vào lồng ngực hắn cựa quậy.
Tuấn Khải ngửi được trên người câu có mùi rượu nhàn nhạt, tức giận trong lòng nhưng không thể cởi quần cậu ra mà đánh ở nơi này được, ôm lấy thiên hạ nhỏ vào lòng định mang đi, nhưng bị Tiểu Bạch chặn lại. Giọng run run vì vui mừng nói:
-Cậu ấy là bạn em, đã say rồi, xin lỗi đã quấy rối anh, có thể cho em xin lại cậu ấy không?.
Hắn nheo mắt nhìn câu bé học sinh trước mặt, bất ngờ nhìn thấy sau lưng là Thiện Ngôn và cậu bé khác nữa. Không trả lời Tiểu Bạch, hắn cười khinh nói méo Ngôn:
-Đường đường là một tiến sĩ lại đi dụ dỗ học sinh à?
Tiểu Bạch không hiểu định lên tiếng thì bị Thiện Ngôn can lại, anh nói:
-Tôi chỉ muốn chúc mừng sinh nhật Thiên Tỉ chứ chẳng như lời cậu nói đi dụ dỗ học sinh.
Tuấn Khải:
-Thế sao, chúc mừng bằng cách đưa bọn trẻ chưa đủ tuổi vào bar? Tránh xa Thiên Tỉ ra đừng để tôi phải dùng đến nấm đấm.
Hắn dùng khuôn mặt lạnh tanh nhìn Thiện Ngôn, cảnh cáo xong bế thiên hạ nhỏ rời đi.
Tiểu Nha gọi với theo, ruốt cuộc là có chuyện gì cậu bạn ngốc, tại sao nó bị mang đi?
Tiểu Nha hỏi anh:
-Tại sao Tổng giám đốc Vương lại mang bạn ấy đi vậy?
Thiện Ngôn bó tay, trả lời:
-Vì bạn ấy là vợ nhỏ của cậu ta nên quyền đưa bạn ấy đi là của cậu ấy, thôi anh đưa bọn em về.
Sốc thêm tập nữa, Tiểu Bạch – Nha lần này miệng cứng luôn chứ đừng nói chi là cử động, trước giờ cứ nghĩ cậu ngốc bị ảo tưởng không ngờ việc đó là sự thật a.
Ngày hôm nay hai người họ bị sốc toàn tập luôn ý.
...............................
Về tới nhà, hắn không nương tay quẳng luôn con mèo ngốc lên giường, dù bị bay trên không đáp xuống nhưng cậu không tỉnh lại. Vì đã say mất rồi.
-Ngày mai tỉnh lại thì biết với anh, em thật là...
Bực đấy, tức đấy, ghen đấy, nhưng hắn không muốn đánh Thiên Tỉ, cậu quá ngốc nên mới bị Thiện Ngôn dụ đến bar cho uống rượu, nếu hắn không ở đó có khi cậu ngốc này bị tên kia dụ dỗ mang về nhà cũng nên.
Hắn mệt mỏi nằm xuống giường cùng Thiên, chắc ngày mai mới có thể đưa cậu bé đi chơi được chứ bây giờ nó đã đi gặp ông tiên rồi.
Tuấn Khải đang mơ màng trong giấc ngủ, nghe thấy tiếng mèo nhỏ nói gì đó, hắn cau mầy mở mắt nhìn.
-Thiện Ngôn, em muốn về.
Thiên Tỉ cựa quậy trong lòng hắn, xòe móng vuốt cào cào ngực hắn.
Mới tỉnh dậy đã Thiện với chả Ngôn, chỉ cần cái tên đó thoát ra khỏi miệng câu đã làm hắn nổi máu, mâu quang trở nên hung dữ.
Hắn đạp một cú mạnh làm câu đang trong mộng bừng tỉnh rớt sàn.
Rầm
-Đau quá!.
Tội quá tội, cái gì mà ra tay nặng quá vậy, cậu rõ ràng muốn về mà không lẽ không cho cậu về, trườn người ngồi dậy, con nâng cái đầu nhỏ lên mới thấy rõ rằng mình đang ở nhà a.
Đưa đôi mắt sợ sệt nhìn lên giường, cả người câu cứng đơ khi thấy hắn đang nằm trên đó, mặt đùng đùng sát khí. Thiên ngây ngô không hiểu vấn đề.
-Mở mắt đã kêu tên Thiện Ngôn, mày thích hắn lắm à?.
Tuấn Khải xuống giường, đi đến cạnh Thiên Tỉ hắn chỉ cần một tay thôi cũng đủ nâng cả thân người câu lên trên không, hai chân quờ quạng không chạm đất, ánh mắt tức giận cùng giọng điệu giết người của hắn làm cậu sợ.
Thiên nhớ lại người hôm bữa, cũng là biểu hiện này đã làm câu bán sống bán chết, cả người đau nhức, còn dùng vật lạ đánh cậu nữa.
Sợ hãi câu liều chết vùng vẫy nhưng cố thế nào cũng giống con mèo bị người cầm trên tay, khó chịu ngạt thở, không thể nói nên lời, câu thay bằng hành động đá một cú vào hạ bộ hắn.
Khải không ngờ con mèo ngốc đó cả gan như thế, đau đớn hắn buông cậu ra hai tay ôm lấy phía dưới.
Cậu rơi xuống ho sặc sụa, cố hít thở để lưu thông khí, nhìn đến hắn quằn quại dưới sàn mà không hiểu, lúc nãy hình như cậu đá trúng thứ gì mềm mềm thì phải, bò tới bên hắn cậu đưa tay xuống quần hắn.
Ngây thơ hỏi:
-Thiên làm Khải đau hả?.
ngư
Đau sao không? Hắn trừng mắt nhìn cậu, bỏ hai tay ra khỏi cậu nhỏ, hắn cố lôi cậu lên giường đè cả thân mình nặng gần tám mươi ký của hắn lên thân hình chưa được bốn mươi lăm ký của cậu.
Sức nặng làm cậu khó thở nhưng không dám chống cự tại hắn đang bặm môi a, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận nếu cậu không nghe lời thế nào cũng bị ăn đòn.
Trưng đôi mắt ngây thơ quá độ nhìn hắn.
Tuấn Khải nhìn con mèo nhỏ không xù lông nữa thì cảm giác tức giận giảm bớt nhưng khi thấy cái áo cậu bị tuột một bên để lộ vùng đồi núi hồng hồng, phía dưới đã có phản ứng. Một dòng điện chạy loạn trong người hắn làm hơi thở hắn bắt đầu thay đổi, đứt quãng, nặng nhọc.
Hắn hôn mạnh xuống đôi môi cậu, ngấu nghiến như muốn nuốt nó vào bụng, môi câu mềm mại như cánh hoa lại ngọt ngào đến kỳ lạ hắn hôn mãi không muốn buông. Đến khi Thiên không thở nổi, cố gắng xô Khải ra, hắn mới quyến luyến rời khỏi.
Vừa lấy được không khí cậu lại bắt đầu thở dốc, hắn xấu xa ngậm chặt nhụy hoa hồng hồng của cậu, hai tay không yên sờ loạn, nâng niu vân vê bầu ngực sữa.
Bật dậy hắn thấy thật vướng víu nên lột sạch quần áo cả hai ra.
-Ưm...
Lại tiếp tục thưởng thức món ăn ngon của hắn, cậu dễ chịu rên lên, dù không biết Khải đang làm cái gì mình nhưng cậu nghĩ hắn không đánh mà còn làm cậu rất đã nha. Thiên thích thú ôm lấy đầu hắn ghì chặt xuống ngực mình.
Tuấn Khải nhếch môi cười, không ngờ bé ngốc cũng có phản ứng dâm đảng đến như thế.
Hắn luồn xuống dưới bụng cậu nhẹ banh hai chân cậu ra, ột ngón tay vào từ từ.
-Aa..a.. Ưm.. ưm..
Cả người Thiên Tỉ cong lên, phía dưới bị xâm nhập làm cho cậu cảm giác sướng tê người, cả người cứ có những cơn khoái cảm kì lạ chạy ngang chạy dọc. Không kiềm chế cậu rên theo từng nhịp ngón tay hắn đưa vào rút ra.
-Thoải mái không? – Hắn giọng khàn khàn hỏi:
Cậu nhắm mắt, đưa người lên xuống không ngừng, mụ mị trả lời:
-Ưm..m... thỏa..i.. má..i.. ưm...
Hắn cười, nụ cười đắc thắng dành cho con mèo nhỏ ngốc nghếch, hắn rút tay ra làm cậu mở tròn mắt hụt hẫng. Nắm tay hắn đung đưa, câu muốn nữa a.
-Ngoan nào.
Tuấn Khải bật cười, vẻ mặt này nếu với người khác chắc chắn hắn đã khinh thường, nhưng đây là Thiên, câu bé ngốc nghếch chẳng biết cái gì hết.
Lật người cậu lại hắn thâm nhập vào trong cậu.
-Aaaa.. đau..huhu..
Bất ngờ làm cậu nhớ đến mấy hôm trước, cảm giác rất đau, nhưng kì lạ sau khi la lên mới cảm thấy không hề đau như cậu nhớ mà nó mang đến cảm giác lơ lửng, bay lượn trên không trung.
Hắn ngừng lại để cho cậu thích nghi đến khi thấy Thiẻn ngoan ngoãn nằm yên mới động thân ra vào, hắn nhích mông, đăm rồi rút đều đặn, cảm giác chặt hẹp nơi u cóc làm hắn điên dại không ngừng rên lên. Gần đạt tới đỉnh điểm hắn thúc nhanh hơn, mạnh hơn, hai tay vịn chặt lấy eo cạu, lấp đầy trong cậu.
Khải ngã úp lên người Thiên thở đứt quãng.
Sau khi ổn định lại nhịp thở, định gọi cậu đi tắm nhưng không ngờ mèo ngốc đã say ngủ từ lúc nào. Hắn dở khóc dở cười:
-Như thế mà cũng ngủ được, anh chịu thua em rồi.
Khải lật người Thiên lại, hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cậu, hắn đi vào phòng tắm cứ lắc đầu mãi, miệng thì liên tục mắng con mèo ngốc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro