Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 Sự Thật

Tặng @HongHo890 @ZuuZ1808 @_thanhthanh_812 @ThmHoHinThien


- Tuấn Khải đâu?

Hắn đang ngồi thừ nhìn tấm ảnh, chợt bừng tĩnh, tiếng gọi đó của Thiện Ngôn, hắn chưa đi tìm anh mà anh đã tự vác xác đến rồi sao.

Lấy chiếc mềm hắn thả đại đắp lên người Thiên, quay mặt đi hắn muốn giết tên dâm phu còn lại.

Nhàn nhã đi xuống lầu, Khải chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt đềm tĩnh, hắn còn nở nụ cười nhìn anh.

Hắn nhếch môi tạo độ cong hoàn hảo nơi khóe miệng. Trả lời:

-Tao đây.

Anh nhìn hắn vẻ đề phòng, trên người hắn toàn là máu khiến anh lo lắng bất giác nhìn lên cửa phòng lại nhìn xuống hắn, hỏi:

-Thiên Tỉ đâu?.

-Hahaha, đến đây tìm con búp bê của tao làm gì, chúng mày chưa làm nhục mặt tao đủ à?

Bước chân hắn tiến tới, hắn cười điên loạn, châu mầy kiếm, từ hắn toát ra vẻ nguy hiểm.

Hắn càng tiến tới Ngôn càng lùi lại đến khi chạm thành ghế anh mới hoàn hồn.

Bốp

Tuấn Khải mất đà choáng váng, anh lựa thời cơ vọt qua hắn chạy thẳng lên lầu.

Lúc anh bước vào đã thấy kì lạ hằng ngày vẫn thấy vú hai hoặc vài người làm nhưng hôm nay chẳng có ai cả, cả căn nhà thì tối đen không bật đèn.

Thiện Ngôn chạy được vài bậc thang đã bị hắn nắm áo lôi lại.

Bốp Bốp Bốp

Cả hai ngã vào nhau tung đấm lên người đối diện.

Bụp Xoảng

Hắn với lấy cái bình bông ở cầu thang đập thẳng lên đầu Ngôn.

Anh quờ quạng ôm đầu đạp hắn ra, máu từ trán chảy xuống từng dòng dài, đối diện với khuôn mặt dường như rất bình tĩnh của hắn làm anh sợ.

-Mày đã làm gì Thiên Tỉ hả?

Thiện Ngôn la lên, lấy đà sấn tới.

Hắn đâu thua gì lùi ra sau phòng thủ.

-Sai thì phải bị phạt, một thằng trai bao như nó tao cần phạt nhiều hơn bình thường đấy.

Anh dừng cước bộ, ôm mặt.

-Trai bao? Mày là nói chuyện hôm trước, đó chỉ là hiểu lầm, có người muốn hại bọn tao.

Hắn cười khinh bỉ.

-Thế sao? Chứng cứ rõ ràng còn chối, mày tự xem đi.

Tuấn Khải vung tay một sắp ảnh rơi dưới chân anh, anh khom người lấy lên xem.

Đôi mắt anh mở to hết cỡ, rõ ràng những chuyện này không hề xảy ra.

Chính Ngôn lúc này thật bấn loạn, anh lấy nhanh từng tấm để xem, những thứ trong đó làm anh không nói được nên lời, nếu nhìn vào có ai tin anh và cậu trong sạch đây chỉ có anh mới biết mình hoàn toàn không làm chuyện đó với cậu.

Trong lúc Ngôn xem sắp ảnh hắn đã lấy con dao to dùng để chặt thịt giấu sau lưng, hắn đi lại gần anh, tay vung lên cao. Thiện Ngôn theo phản xạ nhìn lên nhưng anh như chết đứng tại chỗ nhìn lưỡi dao sắc bén trên cao chuẩn bị hạ xuống ngay đầu mình.

-Dừng lại.

Vũ Lạc chạy tới xô Tuấn Khải ra xa, còn giọng la lúc nãy là Lâm Phong, cả hai người chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất nếu không sẽ có người chết.

Lạc đỡ Thiện Ngôn đang đứng hình tại chỗ đến ghế, Lâm Phong lại gần Tuấn Khải đang ngồi dưới đất cười như một tên điên.

-Chúng mày cũng phản bội tao sao?

Hắn nhìn hai thằng bạn chí cốt, vẻ mặt đau khổ, tất cả mọi người xung quanh hắn đều muốn chơi hắn, đăm sau lưng hắn bao nhiêu nhát dao rồi nhỉ? Hắn cười trào phúng cho chính bản thân mình.

Phong lôi áo Khải dậy, cầm điện thoại mình đưa cho hắn xem.

-Mày điên đủ rồi đấy, xem đi đây là cuộc gọi dành cho mày.

Tuấn Khải cầm điện thoại Phong đưa.

Bật lên, đó một đoạn thoại clip:

Khuôn mặt thân quen, Ngô Hoa.

Cô ta đang ngoài sân bay, vẻ mặt tái xanh không biết sốc vì việc ba hay đang có chuyện chẳng lành.

"Chào Tuấn Khải, cậu thấy quà cưới tôi tặng cậu chưa? Tôi cũng sắp đi rồi nên nói cậu nghe một bí mật nhé! Thật thì Thiên Tỉ- Thiện Ngôn chẳng có làm gì cả chính tôi đã sắp xếp tất cả đó, mấy tấm hình đó tôi thuê người chuyên nghiệp để chụp, thấy có đẹp không? Đừng cảm ơn tôi vì món quà đó, tôi chỉ làm từ thiện thôi. À tới giờ rồi, tạm biệt."

Ngô Hoa trước khi tắt còn máy nháy mắt và hôn gió khiêu khích hắn, chiếc điện thoại trong tay đã tắt hẳn hắn vẫn còn chết đứng tại chỗ.

-Thiên Tỉ đâu thằng khốn?

Thiện Ngôn lớn tiếng hỏi, hắn đưa mắt nhìn ba người, sực nhớ ra cậu hắn chạy nhanh lên phòng.

Lôi chiếc mềm ra, hắn muốn chết, người con trai vô tội hắn yêu đã người không ra người ma không ra ma, cả người chỉ có máu, nhát dao ngay tim làm hắn bàng hoàng. Lấy tay đặt dưới mũi cậu, vẫn còn thở, rất yếu.

Không suy nghĩ nhiều hắn lấy chiếc mềm quấn cậu chừa cây dao bên ngoài, bế xốc cậu lên lao ra xe.

-Trời ơi Thiên Tỉ, thằng chó chết.

Ngôn nhìn thấy Thiên anh muốn ngất, tức giận sấn đến chỗ hắn, Phong - Lạc can anh lại, Vũ Lạc lên xe cầm lái, bây giờ hắn đang mất bình tĩnh nếu để hắn chạy chẳng khác nào cả hai cùng gặp tử thần.

-Làm ơn... chạy nhanh chút nữa, nhanh lên Lạc.

Hắn ôm chặt cậu, chính bây giờ hắn rất sợ, sợ rằng mất cậu, hắn đã trách lầm, cũng vì cơn ghen không kiềm chế được đã biến cậu thành ra thế này. Tại sao hắn không tin con mèo ngốc này chứ, sao hắn lại không tin cậu.

Đôi mắt hắn đau khổ hiện lên sự hoảng sợ tột cùng khi hơi thở cậu mỗi lúc một yếu hơn.

Cái ngày mẹ hắn mất hắn đau buồn nhưng không khóc, ngày hôm nay cậu ngốc sắp rời xa cũng bởi đôi tay quái ác của hắn. Hắn rơi lệ.

Hắn dụi mặt vào tóc cậu khóc, hắn cũng biết khóc.

" Đừng xin em, anh xin lỗi "

Tuấn Khải không thể nói thành lời, hắn chỉ biết nhìn khuôn mặt tái nhợt của thiên hạ nhỏ trong lòng. Mọi cảm giác bây giờ ngoài đau đớn tội lỗi ra hắn chẳng cảm nhận được gì nữa.

Đến bệnh viện, cấp cứu nhanh chóng đưa cậu vào phòng mổ.

Trước đó cậu còn mở mắt nhìn hắn, tay nắm lấy tay hắn cố áp lên má mình, hắn thấy cậu khóc nhưng đó không phải nước mắt.

Sáu tiếng trôi qua hắn như kẻ mất hồn, ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu, ai nói chuyện hay hỏi hắn, hắn cũng không trả lời cứ ngồi thừ ra đó.

Hắn nhớ cậu, nhớ lần đầu gặp cậu trong viện tâm thần, nhớ nét ngây thơ của cậu khi ôm hắn ngủ, nhớ những lúc cậu ngốc nghếch làm hắn giận, nhớ lúc cậu nói " Em yêu anh" bắt trước theo phim Hàn Quốc dù cậu chẳng hiểu mình đang nói cái gì.

Hắn để tâm tất cả, ký ức về cậu đều đặt trong tim hắn.

Khải âm thầm khóc, hai dòng lệ rơi xuống má hắn nóng hổi.

Chắp tay để dưới cằm hắn cầu nguyện:

-Thiên Tỉ xin em đừng xảy ra chuyện gì hết, xin em.

Hắn nhìn từng vị y tá bác sĩ bước ra rồi lại đi vào phòng cấp cứu ai cũng lắc đầu ngán ngẩm, hắn muốn vào đó xem cậu ngốc của mình thế nào, bọn họ tại sao lâu như thế, cậu ngốc của hắn đâu rồi.

Từ xa Tuấn Bảo- Minh Thi, Thiện Ngôn, Vũ Lạc - Lâm Phong chạy đến, lúc nãy ba người đi đón hai tiền bối từ sân bay, còn hai người kia vừa nghe tin đã gấp rút bay về.

-Thằng bé thế nào rồi? - Minh Thi lo lắng hỏi:

Tuấn Khải lắc đầu.

-Mày...

Thiện Ngôn nắm lấy cổ áo hắn lôi lên, hắn không còn tâm trạng nào nữa, chính hắn cũng phải xin lỗi anh vì đã hiểu lầm.

Tuấn Bảo can ra, vỗ vai anh nói:

-Cháu là Dịch Ngôn phải không?

<<

Bất ngờ không ạ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro