Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 Hiểu Lầm

Anh trở về nhà cũng là lúc ngà ngà say, mở đèn lên hắn thấy cậu.

Thiên ôm lấy hộp y tế đi đến cạnh Khải, đỡ anh lên giường, anh yên lặng nhìn cậu, có phải anh quá say nên thành ra thế này không?.

Thiên không định về nhưng lúc vào nhà nhìn ra cửa sổ thấy anh chảy máu rất nhiều, sau khi băng bó cho Thiện Ngôn cậu liền vội vã quay về. Cậu sợ anh có chuyện.

Vết thương được anh băng lại ẩu tả, cậu bặm môi không ình phát ra bất cứ tiếng nấc nào, cậu đau quá, nhìn thấy anh thế này cậu còn đau hơn khi biết anh sẽ kết hôn.

Băng lại vết thương cho Tuấn Khải, Thiên  vùi đầu vào ngực anh tham luyến mùi hương này, cậu khóc nức nở như đứa trẻ, anh đưa tay sờ lên đầu cậu cảm giác rất thật.

-Ngốc khóc cái gì chứ? –anh mắng yêu.

-Tại sao Khải lừa Thiên , Khải không còn thương Thiên nữa.

Khải nhìn cạu, ánh mắt chan chứa nhu tình, anh nâng khuôn mặt cậu, hôn lên mi mắt cậu.

-Ngốc, Khải yêu Thiên, Thiên là của Khải, Khải chỉ cưới cô ta để cho Thiên một đứa nhóc để vui đùa thôi.

Thiên Tỉ xô hắn ra.

-Thiên sẽ cho Khải một đứa nhóc không cần Ngô Hoa phải cho Thiên.

Đứa bé, chẳng phải đứa con sao, cậu dù là con traicũng có thể mang được mà, cậu ích kỷ không muốn người khác có con cùng anh.

Tuấn Khải cười nhẹ, lại cố ôm cậu vào lòng:

-Không, Thiên không mang được, nên Khải mới làm vậy, ngoan nào
"Anh yêu em, chỉ em thôi".

Anh nói xong cũng chìm vào giấc ngủ, cậu nằm trong lòng hắn khóc đến mệt, thiếp đi khi nào không hay.

Sáng hôm sau, anh tỉnh lại thấy mèo nhỏ trong lòng, cuối cùng ngày hôm qua anh không có mơ, anh hôn nhẹ lên trán cậu, kéo mềm đắp cho cậu.

Anh rời đi,

Cạuw đã thức trước anh rất lâu rồi.

Mở tivi ra cậu muốn xem hôn lễ trực tiếp của anh trên bảng tin.

Anh chính anh, người con trai lịch lãm, nở trên môi nụ cười ái mị, cậu nhìn đến say mê, đến đau lòng, cậu không tin anh đang ở đó cùng người con gái khác, mở điện thoại cậu gọi cho anh, cử chỉ trên màn hình đã làm cậu chết tâm. Tuấn Khải lấy điện thoại bấm tắt.

Hai dòng lệ ấm tuôn trên má, nóng ẩm mặn đắng lăn nơi khóe môi cậu, cậu thấy mình thật ngốc, chính xác cậu ngốc mà, vậy tại sao lại cho cậu tỉnh làm gì, tại sao không ngốc mãi đi.

Cậu cuối mặt, đặt cằm mình trên hai gối cậu nhắn cho anh:

Tin nhắn: Hạnh phúc nhé, tạm biệt Tuấn Khải!

Cậu muốn rời đi, câu không muốn làm cậu ngốc cho anh, đã tỉnh thì không muốn giả khờ khạo nữa.

Gọi cho Thiện Ngôn, lại làm phiền anh ấy nữa rồi.

Lúc cậu rời đi cũng là lúc anh quay về.

Khải cầm điện thoại lên xem là số của câu còn có cả tin nhắn nữa, không phải câu bị ngốc sao, việc này cậu có thể làm?

Anh vội vã quay về cái gì mà hạnh phúc, cái gì mà tạm biệt?

Câu là của hắn, hạnh phúc của anh cũng chính cậu nắm giữ.

Về tới nhà, anh điên cuồng gọi cậu nhưng không có phản hồi, cậu ngốc đó lại bỏ đi, hắn tức giận đập nát chiếc điện thoại trong tay.

Điện thoại của Tuấn Bảo từ Singapo gọi về hỏi sự việc gì đang diễn ra, tại sao Chủ tịch Ngô lại lên cơn đau tim nằm viện, rồi đám cưới của hắn và Ngô tiểu thư là sao? Hủy hôn? Nhân chưa bao giờ mắng con trai, nhưng lần này ông lại la mắng thậm tệ hắn.

Biết việc Thiên Tỉ tỉnh táo, Minh Thi vui mừng nhưng vừa nghe cậu bỏ đi bà tức giận cùng Tuấn Bảo mắng Khải.

Anh chẳng quan tâm gì ngoài cậu ngốc đó, Lâm Phong gọi cho hắn thấy Thiên Tỉ đi vào khách sạn XXX ở phố A cùng Thiện Ngôn.

Anh hối hả chạy đi đến nơi đó.

Thiện Ngôn hỏi cạu muốn đi đâu cậu nói đi đâu cũng được tốt nhất đừng về nhà Ngôn nữa không anh lại đến, Ngôn suy nghĩ và đưa cậu đến khách sạn thuê phòng ở tạm. Chỉ thế thôi.

Không ngờ thấy Thiên vào khách sạn cùng Thiện Ngôn, Hoa biết hai người đó trong sạch nhưng cô ta hận Khải làm cha cô nhập viện, tiếng tăm của mình cũng bị ô nhục.

Hoa gọi cho Phong bảo mình thấy hai người đó vào khách sạn, ra tay mua chuộc tên hầu phòng cho thuốc ngủ vào thức ăn, đong đo thời gian vừa đúng lúc anh xuất hiện.

Tới nơi anh đạp cửa vào phòng thấy cảnh tượng lõa thể của hai người trên giường anh phát cuồng nắm lấy Ngôn đánh một trận nhừ tử.

Anh lẫn cậu đều không biết chuyện gì đã xảy ra, Ngôn không thể đánh trả vì tay chân không có tý sức nào, Thiên la hét một lúc, cuối cùng Khải cũng quay lại nhìn cậu, lấy tấm vải lớn cuốn cậu lại lôi lên xe.

Thiên hoảng sợ ngồi sau xe anh, cậu không biết gì hết, tại sao anh lại tức giận như vậy.

Loáng thoáng nhớ mình đang ăn thì lại say sẩm, tới đó thì không còn nhớ gì.

..............

Sau hai giờ ngồi trên giường trong cảm giác lo sợ cộng hoảng loạn, anh từ khi đưa cậu vào phòng cũng biến mất.

Một lúc sau trở lại, anh vào phòng đi đến bên giường nắm lấy tay cậu lôi lại.

Thiên giựt phăng tay mình lại, cậu nói:

-Tránh xa tôi ra, tốt nhất hãy thả tôi đi đi...

Khải vừa nhận được cuộc gọi của Tuấn Bảo, cổ phiếu công ty đang tuột xuống, báo chí rầm rang, nếu anh không giải quyết ổn thỏa trong ba ngày, ông ta sẽ về điều chỉnh lại. Anh thì chẳng quan tâm gì cả, nói Tuấn Bảo nên về sớm đi không cái công ty tâm huyết của ông ta nay mai cũng bay mất thôi.

Đang bực mình lại bị cậu ngốc từ chối, anh sấn xổ lao tới, giật mạnh tóc câu ra sau, nghiến răng hỏi:

-Thả mày để mày chạy theo thằng Ngôn à, đứa con trai đáng chết, mày là của tao nghe rõ chưa?

Thiên lắc đầu thật mạnh, cậu chúi người về trước cố hết sức đẩy anh ra.

Lực câu sao lại anh được, cậu càng xô càng giống con mèo con đang huơ loạn. Một tay anh giữ chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu.

-Chống cự? Mày hôm nay ngon nhỉ, để tao ày thấy tao làm tình còn giỏi hơn thằng chó đấy. Để xem vẻ mặt đê tiện của mày có giống khi ở bên tên đó không ha.

Khải cầm chiếc máy quay trong ngăn tủ, lấy sợ dây từ đâu mà chính Thiên cũng không có tâm trạng để biết, đang bấn loạn chạy thì vướng chân vào giường làm cậu ngã sõng soài trên sàn.

-Hahahaha...

Giọng cười của anh như ác quỷ nó làm câu lạnh gáy, đó không còn là Tuấn Khải nữa, không phải anh nữa.

-Làm ơn đừ..ng..đừ..ng..a..a..a.aaaa...

Thiên vang xin nhưng chính cậu lại không biết anh đã điên rồi, anh thật sự bị cậu bức đến điên.

Anh nắm lấy cậu, trói cậu vào chiếc ghế gỗ, anh xé nát bộ đồ trên người cậu.

-Muốn chơi không, tao có trò vui ày đây.

Khải như biến thành người khác anh cầm sợi dây nịch trên tay, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. Trò vui đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro