Chap 4 Xuất Tinh Lần Đầu
Tặng HongHo890
GiaNghi245
2128KTs-NTs
Một năm sau,
Trong lúc đang ngủ rất ngon, anh bị đánh thức bởi tiếng khóc của thiên hạ nhỏ trong lòng, bực mình vì bị phá giấc ngủ, hắn cáu bẩn hỏi:
-Sao không ngủ?.
Cậu đưa mắt nhìn hắn, ôm bụng thút thít nói:
-Đau bụng quá à, huhu...
Hắn cóc một cái vô đầu cậu, lúc nãy không nghe lời ăn bậy trước khi ngủ đây mà, hắn bật đèn, lấy chai dầu từ tủ ra, dốc chiếc chăn lên, hắn đứng hình.
Cái đầm ngủ kuma màu xanh của Thiên Tủ loang lỗ tinh dịch, sau một lúc não ngừng hoạt động hắn mới ngộ ra, câu đã xuất tinh a, tức có nghĩa chính thức thành thiếu niên rồi.
Anh leo xuống giường đi đến phòng ba, thấy đèn tắt, trước giờ không thích gõ cửa, mở cửa xông thẳng vào trong.
Tuấn Bảo - Minh Thi đang ngủ bị ai đó bật đèn chói quá, tỉnh luôn, chớp mắt một lúc hai người mới thấy rõ kẻ phá giấc ngủ là thằng con cưng của mình, ông ngái ngủ hỏi:
-Chuyện gì vậy con?
Hắn tay đầy tinh dịch giơ lên cao, dọa hai ông bà giựt mình bật dậy, nhìn hai tay của hắn, tim muốn rớt ra ngoài.
-Con giết người hay vật thế?- Tuấn Bảo nghi vấn hỏi:
Khải lắc đầu, cọc cằn nói:
-Thiên Tỉ xuất tinh lần đầu rồi.
Vừa dứt lời, Tuấn Bảo cùng Minh Thi nhìn nhau mỉm cười, bà đứng dậy vỗ vai hắn.
-Rửa tay đi con, kêu người lên thay cái lót giường mới, để dì lên giúp thằng bé.
Tuấn Khải hôm nay nghe lời lạ thường, gật đầu đi rửa tay, sau đó còn bắt Minh Thi dạy mình chăm sóc khi Thiên Tỉ mới xuất tinh lần đầu cho Tuốn Khải nữa, bà từ chối, ba hắn cũng bảo chuyện nhưng hắn quyết không nghe, cậu bé ngốc đó làm sao mà nhớ chứ.
Trong truyện ta Thiên Tỉ từ nhỏ cơ thể đã khác với người thường nên cơ quan sinh dục cũng sẽ phát triển kiểu khác =))))))))
Thi ngại ngùng chỉ cho Khải, còn Thiên làm chuột bạch mà chẳng có tý gì e thẹn nhất nhất nghe lời của hắn nha.
Qua chuyện đó,Thiên vốn hay nói chuyện cùng Phong - Lạc, hôm gặp trong trường đã kể tất tần tật cho hai người đó nghe. Kết quả rất ư thảm khóc.
Là như thế này, sau khi nghe xong hai người cười một trận còn đi chọc Thiên Tỉ, làm hắn tức tối về nhà lôi cây cổ phổ ra (cây roi ý), đánh nhừ tử Thiên cho cậu chừa.
Từ lần đó, cậu không dám mở lời kể bậy bạ nữa, rất ngoan và nghe lời.
Mười bảy tuổi, cái tuổi người ta bắt đầu cặp kê, biết yêu biết thích thì Thiên Tỉ lại chẳng biết yêu thích ai ngoài ba, mẹ, Tuấn Khải, Vũ Lạc, Lâm Phong.
Có người hỏi bạn trai cậu là ai, cậu liền trả lời:
-Tuấn Khải.
Cái đó do Phong với Lạc chỉ, hỏi liên quan tới từ yêu, thích, chồng liền gọi tên hắn. Dần dần có người bảo cậu bị ảo tưởng. Xấu như Thiên mà là bạn gái của thần tượng bọn họ sao.
Tuấn Khải năm nay hai mươi hai tuổi đỗ tiến sĩ kinh tế, chưa nói đang là Tổng giám đốc cho công ty Vương Đại, tập đoàn này đứng nhất nhì thế giới, Khải được biết đến như người trẻ tuổi thành đạt, tuấn tú, một mẫu đàn ông lý tưởng cho tất cả cô gái.
Hắn không khi nào đưa cậu đến trường hay dẫn cậu đi dự tiệc, lý do vì bận và câu quá xấu sẽ làm hư hình mẫu của hắn, nhưng không vì thế hắn bỏ bê câu đâu. Kế bên hắn có hai tên rất trung thành là Vũ Lạc và Lâm Phong họ phụ trách đưa đón, giám sát con mèo ngốc đó khi hắn không có bên cạnh.
-Này, tối nay ở trung tâm A, có buổi khánh thành "Công viên giải trí JK" mới đấy, nghe nó Tuấn Khải sẽ đến cắt băng khánh thành nữa đó.
Cậu bạn cùng bàn Tiểu Bạch - Lệ Tú Bạch, lên tiếng tám cùng câu bạn bàn trên.
Cậu trai có khuôn mặt xinh xắn Tiểu Nha - Phương Ngọc Nha mừng rỡ lên tiếng:
-Thật sao? Mình muốn đi quá!
-Mình cũng vậy.
Thiên chen vào, hai đứa này chính là bạn thân của cậu nha, dù không biết nhà cậu hay lý lịch ra sao, chỉ biết cậu có hai ông anh rất đẹp trai nên đã kết bạn thân từ lớp mười tới giờ.
-Thế tối mình đi đi.
Tiểu Bạch vỗ vai hai đứa bạn, cả ba người gật đầu cười.
-Hừ, muốn đi thì xem lại mình trước đi, không có thiệp mời thì đừng hòng có chỗ xem.
Người có giọng nói chanh chua không ai khác ngoài hoa khôi của trường Hạ Bích Chi, cô ta phe phẩy tấm thiệp mời trên tay, chiếc thiệp màu đỏ có in dòng " Tập đoàn Vương gia kính mời... ".
Mọi người tròn mắt nhìn, ai cũng vây quần bên cô ta, liên tục khen, nịnh nọt, vuốt mông ngựa ghê gớm luôn.
Tiểu Bạch cả Tiểu Nha làm vẻ mặt khinh thường, đồ khoe khoang, kêu ngạo.
-Không được lại gần mình đứng xa cũng được vậy - Tiểu Nha lên tiếng.
Tiểu Bạch gật đầu:
-Đúng vậy, tối nay bảy giờ mới cắt băng, khoảng năm giờ mình tới tranh chỗ không tin không thấy được anh ấy. Gặp tại trường nha.
Giờ học kết thúc cũng tầm ba giờ mấy, Thiên Tỉ nhớ lại cái thiệp đỏ lúc nãy, hình như có thấy đâu thì phải, vào nhà cậu chạy lên phòng vừa đúng lúc hắn còn chưa đi, đang chỉnh chu bộ quần áo.
-Hôm nay ăn cơm, học bài, ngủ sớm, anh sẽ về rất khuya đấy.
Bẻ ngay cổ áo, cài lại cúc tay hắn thắt chiếc cà vạt màu xanh dương đậm, mái tóc chưa lau khô rối tung, bộ quần áo ôm sát body tôn lên cơ thể hết sức chuẩn không cần chỉnh của hắn.
Thiên lắc đầu, cậu tiến lại gần nắm góc áo của hắn, nhỏ giọng nũng nịu:
-Cho Thiên đi với, Thiên muốn được xem.
Anh dừng động tác mặt đanh lại nhìn con mèo ngốc cố gắng dụi đầu vào chân làm nũng.
-Không được, ở nhà, ăn, học, ngủ, không cãi.
Khải không để con ngốc nói nhiều cầm cây roi lên, hiệu quả tức thời Thiên liền leo lên giường chui vào mềm núp, chỉ lú khuôn mặt nhỏ ngây dại ra nhìn.
Dẹp cái cây hắn tiến lại gần, ôm lấy thiên hạ nhỏ vào lòng, vuốt ve làn da mịn màng như em bé của cậu, khuôn ngực ngày nào thẳng phiu, bây giờ đã nhấp nhô, hắn úp bàn tay lên đôi bầu ngực sữa vung cao nhẹ nhàng xoa bóp.
Thiên còn ngốc lắm không biết mình đang bị sàm sỡ một cách dã man, thấy đã đã nên cứ cười mãi.
-Thích không? - hắn hỏi:
-Thích ạ - cậu ngây dại trả lời:
-Muốn nữa không?.
-Muốn ạ.
-Vậy hãy ngoan, khi anh về sẽ làm nữa được không? - hắn tà mị nói nhỏ vào tai cậu.
-Vâng ạ - mèo ngốc đúng là mèo ngốc, liên tục gật đầu cười.
Tuấn Khải thấy đã dụ xong rồi, quay lại căn dặn lần nữa mới thật sự rời đi.
Thiên Tỉ nhảy xuống giường đi xuống phòng khách bất ngờ gặp Thiện Ngôn, anh ta đang ngồi trên ghế thấy cậu cũng đi lại gần hỏi:
-Tuấn Khải đâu em?
Thiên trả lời:
-Mới đi ạ.
Ngôn gật đầu định rời đi nhưng sực nhớ ra quay đầu lại hỏi:
-Em không đi à?
Cậu xịu mặt lắc đầu.
-Khải không cho em đi.
Suy nghĩ một chút, Thiện Ngôn lại lên tiếng:
-Thay đồ đi anh đưa em đi.
-Thật ạ?.
Hai con mắt như hai cái đèn pha phát sáng, Ngôn gật đầu, câu liền vui mừng nhảy cẳng lên chạy đi thay đồ nhưng mà trước giờ không biết lựa đồ mặc a, chỉ toàn hắn làm cho cậu thôi.
Thấy thiên hạ nhỏ lâu quá nên lên xem thử, ai ngờ cậu vẫn chưa thay đồ gì hết, hỏi ra mới biết không biết lựa và mặc đồ.
Thế là anh giúp cậu chọn bộ đồ lại tự mình thay cho cậu,Thiên ngây thơ như đứa trẻ cứ nghĩ anh thay cũng giống như mẹ và Khải thôi, còn Ngôn thì khác, mặt đỏ như quả cà chua chín, hai mươi hai năm chưa bao giờ đụng vào sát giới nha, bây giờ lại thay đồ cho cậu trai ngốc thật sự là thẹn quá.
Thiên Tỉ lôi thôi dằn co bắt phải chở đến trường có bạn chờ, vừa tới thì thấy Tiểu Bạch - Nha đứng đợi từ khi nào, chưa kịp mắng thằng bé Thiên đến trễ miệng đã cứng đơ, một anh chàng quá đẹp trai đang ngồi trong xe a.
Đi đến nơi, chỗ này quả thật rất đông người, chặt nít chẳng có chỗ để chui vào luôn ý, đang ngán ngẩm thì Thiện Ngôn lôi cả bọn vào cồng đi tới hàng ghế vip ( hàng ghế đầu tiên đối diện sân khấu ), Tiểu Bạch - Nha thì đang ngơ hết sức không ngờ mình lại được ngồi chỗ này, gần sân khấu thế mà.
Thiên Tỉ à thì không thấy gì lạ, vì có biết cái gì cho cam đâu mà lạ.
Loay hoay nhìn, Tiểu Nha thấy được Hạ Bích Chi đang cố chui vào ghế mình ở hàng thứ năm từ hàng vip đếm xuống, câu vẫn tay với Chi làm cho cô ấy đứng hình, nhìn mặt là biết đang có rất nhiều dấu chấm hỏi bay lượn trên đầu rồi.
Cười khinh, Tiểu Nha hất cằm quay lên, cười vui vẻ.
Mọi người đã vào hàng ghế của mình, trật tự yên lặng, bài phát biểu của Giám đốc Tống nhanh chóng trôi qua trong buồn chán, tới khi ông xướng tên:
-Sau đây xin mời Tổng giám đốc Vương lên bục để tiến hành buổi lễ cắt băng khánh thành công viên giải trí HAD.
Ánh đèn flash từ ống kính chụp hình cùng tiếp vỗ tay giòn tan phía dưới vang lên. Tuấn Khải ngoài đời còn đẹp hơn cả trong hình, hắn lịch lãm đến bức người, bước lên bục bên tay phải hắn đang choàng là một cô gái sang trọng mặc chiếc đầm màu đỏ ánh kim lấp lánh cô ấy cũng xinh đẹp, tỏa sáng chẳng thua gì hắn.
Bước đến, hắn bắt tay Giám đốc Tống, Khải mỉm cười với mọi người bên dưới, ánh mắt thưởng thức sự nhiệt tình hâm mộ mà người ta giành ình.
Nhưng đôi mâu quang vừa lướt qua rồi đảo lại, ngưng trọng nhìn về một phía, nụ cười trên môi cũng dập tắt.
Thiên Tỉ của hắn đang ngồi cạnh Thiện Ngôn, tay không ngừng vỗ, miệng cười muốn tét ra luôn, chưa kể bộ đồ trên người đang mặc, hắn không mặc dùm, vậy tình huống tệ nhất hắn nghĩ ra là Ngôn đã thay dùm cậu bé ngốc đó.
" Chết tiệt "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro