Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 14.

Mọi người thực sự nhìn không nhầm , đây là chương 14 , vì mình không mấy thích số 13 thôi ^^ .

Giấc ngủ của Dịch Dương Thiên Tỉ từ trước tới giờ vẫn luôn không được sâu , khi chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải vừa vang lên cậu liền tỉnh . Đợi Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng , cậu cắn răng chịu đựng đau đớn từ vết thương mà bước xuống giường , áp lổ tai lên cánh của nghe .

Khi Lưu gia chủ nói câu "Ta sẽ không đem Dịch Dương Thiên Tỉ chuộc ra khỏi ngươi " đã khiến cho cậu triệt để tuyệt vọng . Cậu từ lâu đã đem Lưu thị cùng mọi người trong Lưu gia coi là người nhà , Lưu gia gia chủ càng giống như cha ruột của cậu . Nhưng trên cơ bản Lưu gia chủ không hề xem trọng Dịch Dương Thiên Tỉ .

Dịch Dương Thiên Tỉ mơ hồ cảm thấy trái tim thật đau đớn . Cậu dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống , tay trái nắm chặt gấu áo , không bận tâm đến nước mắt đã đầy mặt .

- Tìm cho Dịch Dương Thiên Tỉ một gian phòng thật tốt , phải có cửa sổ cùng ánh mặt trời chiếu vào .

- Vâng thưa Boss .

.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn một lượt trang trí xung quanh phòng , bên trong phòng có đặt một cái giường lớn , một cái bàn , một cái tủ , bên trái căn phòng có một cái cửa sổ sát đất , Dịch Dương Thiên Tỉ đi đến gần cửa nhìn ra , bên ngoài cửa sổ là một ngọn núi , cứ thế cảnh vật bên ngoài nhìn không ra một chút không khí của thành phố . Có thể xác định Vương Tuấn Khải lần này chính là nhất quyết không cho cậu chạy trốn . 

Cậu đẩy một góc kính trên cửa sổ ra để cho ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào . Nghĩ đến tình hình hiện tại , thế cục bây giờ tương đối khó giải quyết , nội gián của Lưu thị cài trong K Gangster hiện  đã bị phát hiện rồi , Đường San San bên kia cũng có thể ra tay hành động đối với cậu hoặc là Vương Tuấn Khải , Lưu gia chủ đã từ bỏ cậu , quan hệ của bản thân cùng Vương Tuấn Khải cũng không rõ ràng . Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không biết mình nên đi theo bên nào .

Bên tai truyền đến âm thanh mở cửa , Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người qua xem , trông thấy một người từ cửa đi về phía cậu .

Người nọ ước chừng 20 tuổi , chiều cao cùng Dịch Dương Thiên Tỉ không sai biệt bao nhiêu . Cậu loáng thoáng cảm thấy bản thân đã gặp người này ở nơi nào đó . 

- Tôi là Trình Kiệt , chúng ta từng là tân sinh trong cùng một lớp . -- Trình Kiệt nói tiếp :

- Sau này tôi sẽ phụ trách đưa cơm cho cậu .

Hắn đem đồ ăn trên tay đặt lên bàn : " Boss muốn tôi tận mắt nhìn cậu ăn hết , cậu mau đến đây ăn đi . "

Dịch Dương Thiên Tỉ căn bản không có khẩu vị , hơn nữa bả vai cậu vẫn còn rất đau .Trình Kiệt tựa hồ đã không còn chút kiên nhẫn :

- Tôi kêu cậu đến ăn cơm bộ cậu điếc sao ? Nhanh lên đi , còn ở đó giả bộ thanh cao , không phải nhờ Boss tốt bụng đối đãi với cậu thì cậu cũng không được như vậy . Hơn nữa cậu còn bị Lưu lão hồ ly kia từ bỏ rồi , chảnh cái rắm !

Dịch Dương Thiên Tỉ run lên một cái , trái tim dường như truyền đến từng trận đau nhức . Dịch Dương Thiên Tỉ ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng Trương Kiệt , chậm rãi đi đến bên bàn kéo cái ghế ra .

Trương Kiệt cho rằng là cậu đã muốn ăn cơm vì thế chuẩn bị đẩy cửa bỏ đi , dù sao hắn cũng lười quản Dịch Dương Thiên Tỉ sống hay chết . Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ lại lôi kéo cái ghế đi thẳng đến cửa sổ sát đất bên cạnh , Trình Kiệt nghi ngờ quay đầu lại nhìn thì thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đứng trên cái ghế , hơn nữa người đã thò ra ngoài cửa sổ .

- Dịch Dương Thiên Tỉ !

Trình Kiệt kinh hô một tiếng , chạy đến giữ chặt cổ tay của cậu . Cơ thể Dịch Dương Thiên Tỉ cứ thế lơ lửng trong không trung , cậu vẫn cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Trình Kiệt .

- Dịch Dương Thiên Tỉ , cậu điên rồi sao !?

Trình kiệt dốc sức , liều mạng nắm chặt cổ tay cậu , hắn hướng cửa ra vào kêu to :

- Mau kêu người đến , Dịch Dương Thiên Tỉ muốn nhảy lầu !

Dịch Dương Thiên Tỉ trong mắt tối tăm nói :

- Trình Kiệt , chẳng phải cậu cậu ghét tôi lắm sao ? Cậu buông tôi ra đi , xin cậu đó !

Cửa bị đẩy ra , Vương Tuấn khải thở hồng hộc chạy vào , Vương Tuấn Khải vừa nghe nói Dịch Dương Thiên Tỉ xem thường mạng sống của mình , tâm hắn mãnh liệt co rút . Hắn mạnh tay ném bút máy trong tay qua một bên chạy đi , Hạ Húc cũng mơ mơ hồ hồ chạy theo .

Vương Tuấn Khải vừa mở của ra đã nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ sắc mặt không đổi lơ lửng ngoài cửa sổ , hắn cùng Hạ Húc vội vội vàng vàng kéo cậu lên . Sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ như trước ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ , xem ra lần này không còn cách nào khác để chết rồi .

Vương Tuấn Khải nhanh chóng kéo Dịch Dương Thiên Tỉ qua chặc chẽ mà ôm lấy cậu . Vương Tuấn Khải phát hiện thân hình của cậu phi thường gầy yếu , ôm vào trong ngực còn có cảm giác cấn tay ( do xương ) .

-  Vương Tuấn Khải , cả thế giới này đều từ bỏ tôi rồi . --Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ giọng nói , Vương Tuấn Khải còn cảm thấy áo mình mơ hồ ước một chút .

- Không , em còn có anh .

________________________________________________________________________________

END CHƯƠNG 14. 

Thứ hai, ngày 23 tháng 10 năm 2017.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro