Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

11h pm

Tại một căn nhà nhỏ cũ kĩ ...

Một cậu thiếu niên dáng vẻ mệt mỏi bước vào nhà. Với tay bật công tắt điện, căn nhà đang chìm trong bóng tối phút chốc bừng sáng bởi ánh đèn. Tiện tay quẳng balo lên bàn, cậu thanh niên mở tủ lạnh lấy ra một chai nước, tu một hơi hết nửa chai, đóng nắp, đặt chai nước lại vào tủ lạnh, rồi xoay người vác balo bước vào phòng nằm cái uỵch lên giường. Mò mò chiếc điện thoại trên bàn cạnh đầu giường, mở màn hình lên, cậu nheo mắt khi thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng những tin nhắn thoại. Bấm gọi lại, đầu bên kia đổ chuông vài giây liền nhấc máy:

- Cuối cùng em cũng gọi lại !! Gọi mãi mà không thấy em bắt máy làm anh lo muốn chết. - Đầu bên kia giọng vui mừng.

- Xin lỗi đã làm anh lo lắng !! Em đi làm thêm lại để quên điện thoại ở nhà nên không biết anh gọi.

- Sao ?! Làm thêm ?! Em đi làm thêm sao ???? - Đầu dây bên kia ngạc nhiên.

- Vâng ạ...

- Nhưng tại sao lại ...

- Chuyện này để sau đi ! Hổ ca, anh gọi em nhiều như vậy là có chuyện gì sao ạ ??? - Cậu thanh niên nheo mày hỏi.

- Đúng vậy, Thiên Tỉ. Có người đang điều tra em từ lúc trưa cho đến giờ. Anh cũng tìm ra được người sai điều tra rồi, chính là...

- Em biết là ai rồi. - Chưa đợi người bên kia nói hết câu, Thiên Tỉ đã ngắt lời.

- Em biết sao ?! - Người đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên.

- Dạ, phải. - Thiên Tỉ trả lời mà hai mắt nhắm lại, tay xoa xoa thái dương.

- Vậy giờ phải làm sao ?! - Đầu dây bên kia hỏi.

- Anh có làm như những gì em đã dặn dò từ trước chưa ạ ?! - Thiên Tỉ mắt vẫn nhắm hỏi lại.

- Rồi, anh đã làm y theo những gì em đã dặn rồi. Nhưng làm vậy để làm gì ?! - Đầu dây bên kia thắc mắc.

- Rồi em sẽ nói cho anh biết sau. Anh cứ tiếp tục làm như những gì em đã dặn là được rồi.

- Anh thật không hiểu em đang nghĩ gì, làm gì luôn. Haizzz...
. Thôi được rồi, anh sẽ làm theo như em nói.

- Hihi, cám ơn anh, Hổ ca.

- Cám ơn gì chứ, ai kêu tại số anh khổ, gặp phải em làm gì.

- Xí, gặp được em là anh may mắn chứ khổ gì chứ !!

- Vâng, rồi, tôi đây rất là may mắn. Thôi, nếu không còn gì nữa anh cúp máy đây. Cũng không còn sớm nữa, em mau đi ngủ đi nha. Chúc em ngủ ngon.

- Dạ, chào anh, anh cũng ngủ ngon !!

Cúp máy, Thiên Tỉ nằm suy nghĩ gì đó hồi lâu. Một lát sau cậu mới đứng dậy lấy quần áo đi tắm rồi lên giường ngủ.

.
.
.
.
.

Sáng hôm sau...

6h...

Tại một ngôi nhà nhỏ màu trắng, trong một căn phòng với màu chủ đạo là lam, có một người con trai đang say giấc. Tuy nhiên, sắc mặt của cậu trai ấy trông rất tệ, đôi mày nhíu lại như là gặp phải một giấc mộng tồi tệ. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức người con trai ấy:

- Alô tôi nghe .... - Người con trai ấy mò mẫm điện thoại rồi bắt máy trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại, giọng ngân dài ngái ngủ trả lời.

- ....

Đầu dây bên kia không biết đã nói gì mà người con trai ấy sau khi nghe xong liền bật người dậy. Khuôn mặt cậu như không tin vào những gì mà mình vừa nghe được. Cậu trai ấy thẫn thờ mất một lúc lâu.

- Cậu chủ !!! Cậu chủ Khải !!! Cậu sao vậy ạ ?? Cậu có nghe tôi nói gì không ?! - Đầu dây bên kia không nghe thấy động tĩnh gì của đối phương hồi lâu liền lo lắng gọi.

- Ơ...ừm... Không...tôi không sao !! Những gì anh vừa nói là đúng chứ ?! - Nghe tiếng gọi, Tuấn Khải mới hoàn hồn lại.

- Chắc chắn đúng ạ !! Tôi đã điều tra rất nhiều lần rồi !! Xác thực tất cả tôi mới dám báo cáo cho cậu chủ ạ !! - Đầu dây bên kia quả quyết.

- Ừm, vậy được rồi. Cám ơn anh. Vất vả cho anh rồi.

- Không có gì ạ. Đó là bổn phận tôi phải làm mà. Nhờ có cậu chủ tôi mới được như ngày hôm nay.Thế nên cậu chủ có gì cứ việc sai bảo, tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhất có thể.

- Ưm, tạm thời bây giờ không còn chuyện gì nữa, anh cứ nghỉ ngơi đi.

- Dạ vâng, tôi biết rồi thưa cậu chủ.

- Ừm, vậy tạm biệt anh.

- Vâng, chào cậu chủ.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tuấn Khải ngây người một lúc để mà cố tiêu hóa hết thông tin mình vừa nhận được.

- Không... không thể nào !! Sao lại ...lại có thể trùng hợp đến như vậy chứ ??? - Tuấn Khải vẻ mặt vô cùng hoang mang.

___CẠCH___

- Ái chà !! Nay anh có tiến bộ thế ?! Tự thức dậy luôn. Mọi khi toàn em phải lên gọi mới chịu dậy thôi. - Vương Nguyên vô cùng tự nhiên mở cửa phòng Tuấn Khải như mọi khi để đánh thức anh mình dậy.

- .... - Tuấn Khải vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không hề biết Vương Nguyên vào phòng mình từ khi nào, càng không nghe Vương Nguyên đã nói những gì.

- Nè, anh có nghe em nói gì không vậy hả ?! - Thấy Tuấn Khải cứ im lặng lơ mình, Vương Nguyên liền bay ngay đến đánh một cái rõ đau lên vai Tuấn Khải.

- A đau !! Vương Nguyên ?! Em vào đây lúc nào vậy ??? Mà sao em lại đánh anh chứ ?! - Cú đánh của Vương Nguyên đã thành công lôi Tuấn Khải ra khỏi mớ suy nghĩ của mình.

- Anh còn hỏi ?! Anh nghĩ gì mà ngồi đực mặt ra đấy vậy, em vô lúc nào cũng không biết, lại còn phớt lờ luôn cả lời em nói ?? - Vương Nguyên tay chống hông, phồng mang trợn má hỏi.

- ... Không có gì đâu. Em xuống nhà trước đi. Anh sửa soạn, làm VSCN rồi xuống sau. - Tuấn Khải đăm chiêu vài giây rồi trở lại vẻ mặt bình thường hướng Vương Nguyên bảo. Chính mình cũng tung mền, xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Vương Nguyên nhìn theo ông anh của mình hồi lâu rồi phán một câu xanh rờn: " Đồ ông anh ngố ". Xong đóng cửa phòng cái rầm, phủi mông đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai.

.
.
.
.
.

Trên đường đi học, Tuấn Khải chân thì vẫn cứ đi nhưng đầu óc thì nghĩ đi chỗ khác mà không để ý đường, mấy lần mém đâm vào tường, vào cột, mấy lần vấp đá mém tiếp đất mẹ. Vương Nguyên thấy vậy chịu không nổi nữa mà kéo ông anh của mình lại rồi lớn tiếng hỏi:

- Anh !! Cái tên ngố này !!! Rốt cuộc nay là anh bị làm sao vậy hả ???

- .... Không có gì hết. Anh không có bị làm sao hết. Em không cần phải lo lắng đâu. - Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên vài giây rồi mới trả lời, sau đó đẩy nhẹ Vương Nguyên qua một bên để tiếp tục đi.

- Hừm !! Vương Tuấn Khải, cái đồ chết bầm nhà anh, anh còn biết em đây lo cho anh nữa sao ?! Biết em lo mà không chịu nói thật ra cho em biết sao ?! - Vương Nguyên tức tối la với theo.

- Anh thật sự là không có chuyện gì hết. - Tuấn Khải vẫn tiếp tục đi nói vọng lại.

- Còn muốn gạt lão tử ?! Anh với em chơi với nhau ngần ấy năm, anh nghĩ em không hiểu được anh sao ??? - Vương Nguyên bực
tức chạy lên phía trước kéo Tuấn Khải đứng lại rồi quát lên.

- ... - Tuấn Khải chỉ im lặng không nói.

- Hừ, giờ anh có nói không ?! - Vương Nguyên tay chống hông, nhìn chằm chằm Tuấn Khải.

- Anh chính là không có gì để nói, em còn muốn anh nói gì chứ ?! - Tuấn Khải bắt đầu cảm thấy khó chịu khi Vương Nguyên cứ mãi hỏi cung anh cho bằng được.

- Không có gì để nói ư ?! Anh như vậy, trước kia thì sẽ là vì chuyện của "cậu ấy", còn bây giờ thì ... - Vương Nguyên đang nói thì bỗng dưng ngưng lại.

- Thì sao ?! Em nói xem !! - Tuấn Khải nhíu mày trước điệu bộ úp úp mở mở của Vương Nguyên.

- Thì chính là chuyện của Thiên Tỉ chứ còn gì nữa. Em nói đúng chứ ?? Không phải hôm nay anh có thông tin của cậu ấy sao ? Anh còn định không nói, giấu em tới khi nào nữa đây hửm ??? - Vương Nguyên đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt là một bộ tra hỏi.

- Ơ... Anh... Hừm, thằng em ranh, đúng là không giấu được em chuyện gì mà...  - Vương Tuấn Khải vẻ mặt bất lực.

- Biết là không giấu được vậy thì nói ngay từ đầu có phải đỡ hơn không ?? - Vương Nguyên mặt hếch lên tự cao.

- Anh thực ra là không phải không muốn nói cho em biết, mà là ngay cả anh cũng vẫn chưa tiếp thu nổi chuyện này.

- Hửm, chuyện rốt cuộc ra sao, anh mau kể em nghe đi !! - Vương Nguyên có phần sốt sắng.

- Trước mắt là đến trường trước đã. Anh với em nãy giờ tốn cả khối thời gian đứng đây rồi đó. Còn không mau đi, muộn là cái chắc. Hôm nay tiết đầu là toán đấy !!! - Tuấn Khải đề nghị.

Vương Nguyên liền gật đầu lia lịa đồng ý. Gì chứ môn toán đáng ghét, lại còn gặp phải bà cô hắc ám từ lâu đã nhắm tới cậu, đứa dốt toán bẩm sinh, đi trễ bị phạt là cái chắc, còn hình phạt là gì nghĩ cậu cũng không dám nghĩ tới. Vậy nên đành nén lại cơn tò mò trong người mà ba chân bốn cẳng cùng Tuấn Khải chạy thục mạng đến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro