Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ái !


Người ta nói , Bỉ Ngạn Hoa , ngàn năm hoa nở ngàn năm hoa tàn , hoa lá mãi mãi không gặp nhau .

Cũng đã từng nghe , tinh linh hoa vì muốn gặp tinh linh lá , đã làm trái luật , sau đó mãi mãi không thể tái ngộ .

Thuyết đó , không chứng thật thực hư , nhưng vì yêu mà làm thì cũng xứng mà .

〰o0o〰


Giữa rừng đêm có tiếng sáo vang lên mang theo âm thanh vi vút , người ta truyền tai nhau rằng tiếng sáo đó là do một con yêu nữ thổi để mê hoặc con người , cũng có người nói , đó là tiếng sáo của tiên nữ bị lưu đày , hay còn có người nói đó là tiếng của các tinh linh trong khu rừng , một truyền mười , mười truyền trăm , nhưng không ai biết chính xác ...

" Ta kêu ngươi kể chuyện gì thú vị xíu , mấy loại chuyện này , ta chỉ cần ra tửu lâu ngồi uống một chén trà thì có thể nghe ù cả tai rồi "  Mộ Dung Thiên Tuyết đột nhiên lên tiếng khiến cho La Điềm Linh đang kể chuyện hăng say giật mình .

" Ngươi thật là , chuyện hay thế cơ mà ! Mà thôi , nếu muốn nghe chuyện khác thì ta kể cho nghe ... "

〰o0o〰


Năm đó , nghe nói trên đỉnh Vân Phong có một con cữu vĩ hồ , trải qua ngàn năm tu luyện thành nhân hình . Nó đáng lẽ có thể trải qua một đợt thiên kiếp , cứ thế phi thân thành tiên . Thế nhưng thế sự vô thường , nó lại đi yêu một tên đạo sĩ .

Cho đến vạn năm sau , thế nhân vẫn tự hỏi rằng , tình yêu đó là vạn kiếp bất phục hay thiên duyên tiền định ... ?

Dịch Dương Thiên Tỉ là một cữu vĩ hồ , ngàn năm tu hành trong Linh động  , chỉ vì một phút gặp gỡ mà lại vướn vào lưới tình với một đạo sĩ , kẻ đó tên là ...

Vương Tuấn Khải .

Cậu yêu hắn , 

Và ...

Hình như hắn ... cũng yêu cậu ?

" Thiên Thiên , cậu đang ở đâu ? " Nam nhân một thân bạch  đứng trên mỏm đá to gọi lớn . Hắn chính là vị đạo sĩ kia , Vương Tuấn Khải .

" Ân , ở phía sau núi a~ " Có tiếng nói từ xa vọng đến , Vương Tuấn Khải thấy liền nhẹ nhàng phi thân đi , chưa đầy một cái chớp mắt đã đứng phía sau Thiên Tỉ .

" Tuấn Khải này , dạy ta bộ kiếm pháp mới đi ! " Vừa thấy hắn tiểu hồ nào đó đã vui mừng quay qua nói .

" Được , ta dạy ngươi ."

" Đường kiếm của ngươi ngày càng tốt rồi , tiếp thu thực mau a . " Nhìn nhìn thiếu niên một thân thanh y đang vung vẫy thanh kiếm trước mắt , Vương Tuấn Khải khẽ cảm thán . Mặc dù đường kiếm của cậu chẳng lưu loát , tao nhã như hắn , nhưng so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều .

" Nhờ ngươi khéo dạy thôi "

Thiên Thiên , ta không cần làm nữa có được không . Hay ngươi không cần tiếp tục đáng yêu đến thế . Nếu không , nếu không , ta sợ bản thân sẽ chẳng thể xuống tay nỗi . Ta chỉ muốn cả đời này , mãi mãi cùng ngươi sống những tháng ngày bình đạm như vậy thôi ...

Giữa rừng hoa , hai cậu thiếu niên cùng nhau nở nụ cười , răng khểnh kề đồng điếu , ánh mắt cong cong kề hổ phách , đó phải chăng chính là mỹ cảnh giữa chốn nhân gian đầy cạm bẫy này ?

.

Cứ thế , từng ngày , từng ngày nhẹ nhàng trôi qua , cứ ngỡ tất cả sẽ bình bình đạm đạm trải qua một đời nhưng không có cái gì gọi là hai chữ " mãi mãi " . Cho đến một ngày  mọi chuyện từng lớp , từng lớp được vạch ra .

" Nếu ngươi cứ chần chừ mãi , chính tay ta sẽ giết nó " Vươn Tuấn Khải gỡ bức thư trên chân con chim ứng , đọc kĩ nó , bàn tay trái buông thõng vô thức xiết chặt , ánh mắt hắn xẹt qua tia đau thương rồi nhanh chóng tiêu thất như chưa từng xuất hiện  .

〰o0o〰

" Thiên Tỉ , ngươi chuẩn bị đồ đi , ngày mai cùng ta cùng rời Vân Phong cùng ta đi du sơn ngoạn thủy , hồ nháo nhân gian ." Vương Tuấn Khải ngồi trong sân , trên tay cầm tấm vải cẩn thận lau kiếm . Nói với Dịch Dương Thiên Tỉ đang đứng bên cạnh .

" Được ! Thật tốt quá , mau mau đi thu thập đồ thôi " Xoáy lê ngay lập tức hiện bên đôi má , gương mặt liền bừng sáng , đáy mắt ánh lên nét hào hứng khiến người đối diện cũng vui lây .

_

" Này này , ngươi nhìn xem thật đẹp ! " Dịch Dương Thiên Tỉ lần đầu đến nhân gian , nhìn thứ gì cũng kì lạ , thế liền ngó đông ngó tây , liếng thoắng như một chú khỉ con .

" Ngươi có thể đứng yên xíu được không hửm ? "

" Không được ! Ta phải nhìn cho kĩ , ai bảo ngươi luôn giữ ta trong núi ! "

" DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ , NGƯƠI MAU NỘP MANG ĐI !!! "

Trong lúc hai người họ còn đang trò chuyện thì âm thanh bỗng nhiên vang lên . Dường như là ngay lập tức liền có một đoàn hỏa tiễn từ xa bắn tới , một tốp người áo đen phi thân đến , hùng hổ hướng hai người họ hô lớn.

Tuấn Khải bất ngờ nhìn bọn họ , giọng nói mang đầy sự giận dữ " Các người nói không giữ lời , đã nói là hết ngày hôm nay ! "

" Thiếu chủ đã không chịu nổi rồi , bây giờ chỉ cần giết con hồ li này , mang máu về chữa bệnh cho thiếu chủ là được "

" Chuyện này không cần các ngươi quan tâm , mau cút về cho ta ! " Thiên Tỉ là lần đầu nhìn thấy Tuấn Khải tức giận như vậy trong lòng dấy lên một cỗ bất an . Cậu nắm lấy góc áo của Tuấn Khải khiến nó nhăn nhúm .

" Xin lỗi ngài , tình hình của thiếu chủ cấp bách , thuộc hạ đành đắc tội , sau khi giết cữu vĩ hồ , thuộc hạ sẽ về chịu phạt , muốn chém muốn giết thì tùy ngài " nói rồi liền lao về phía Thiên Tỉ , một màn chém giết lúc đó không ai biết rõ , chỉ biết , Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ kề vai tác chiến , cả thân bạch y nhuộm đỏ tiên huyết , trên đường máu đọng lại thành vũng , không nhận ra máu của ai ... nghe nói khi cuộc chiến kết thúc , kinh thành hôm đó đã vấy từng lớp máu , thây người nằm la liệt khắp nơi .

Sau đó , hai nhân vật chính của cuộc chiến biến mất , không ai nhìn thấy hai mĩ thiếu niên đẹp như họa đó nữa , không ai biết họ đi đâu cũng như không ai biết họ từ đâu đến .

Sau đó , còn sau đó sao ? À ... giữa ánh hoàng hôn , chỉ thấy bóng hai cậu thiếu niên cùng kề vai , ánh dương chiếu trên đôi vai , hai chiếc bóng đổ xuống hòa vào nhau , chỉ thấy thấp thoáng cánh Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ nhẹ bay giữa nền trời cam đỏ .

_____

" Câu chuyện kết thúc rồi "

" Hết rồi sao ? Vậy hai người họ có bên nhau không ? " Mộ Dung Thiên Tuyết liền hỏi .

" Ta không biết , ta chỉ đọc tới đó thôi ! Còn về sau , ta nghĩ họ cứ như vây bên nhau là được , không cầu mãi mãi chỉ cầu giờ khắc này ."

______

Đối với ta , mãi mãi không phải khái niệm về thời gian , mà là khi nào ở bên ngươi , khắc đó là mãi mãi .

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #oneshot