Chap 4 : mời ăn trưa!
Tôi rời phòng sếp lớn rồi về lại phòng làm việc của mình. Mấy cô nhân viên nữ vẫn rôm rả bàn chuyện về người đàn ông hoàng kim của công ty còn tôi bình lặng làm việc. Đến giữa trưa cái dạ dày nhỏ của tôi khiến nghị. Tôi dừng tay , đến lúc nghỉ ngơi một chút rồi. Tôi không như các nhân viên khác xuống nhà ăn tìm buổi trưa. Tôi thường ra ngoài ăn chút gì đó bởi thức ăn của nhà ăn không phù hợp với người của tôi. Nhìn xung quanh, mọi người chắc xuống nhà ăn hết rồi. Tôi ra cửa bấm chờ thang máy, hiện tại thang máy rất ít người dùng nói đúng hơn giờ này sẽ không có ai dùng tới nó . "Tít..." cửa thang máy mở ra. Một người đàn ông thân mặc vest đang đứng chỉnh chu trong đó! " Haizz! Người đó là sếp của tôi. Người đàn ông hoàng kim của công ty!" - tôi cảm thán
- Chào sếp! ( tôi lịch sự chào hỏi)
Anh ta nở một nụ cười thân thiện :
- Chào cậu.
Chào hỏi là phép xã giao tự nhiên nên là xong rồi tôi im lặng.
- Cậu là người tôi đụng trúng lúc nãy đúng không? Thật xin lỗi! ( giọng nói dễ nghe lại vang đến bên tai)
Ai đời để cấp trên xin lỗi, trong xã hội này ai mà không biết. Dù cấp trên có làm sai với mình thì lỗi lầm đều do mình mà ra . Anh ta không phải nhắc khéo tôi chưa xin lỗi anh ta đó chứ!
- À không đều do tôi gấp qua mà đụng trúng ngài! Người xin lỗi phải là tôi mới đúng . ( tôi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi )
- Không cần khách sáo! Để xin lỗi hôm nay tôi mời cậu ăn trưa. ( anh ta nhìn tôi nói)
- Không cần đâu... ( tôi không có vĩnh phúc ăn đồ ăn của sếp đâu)
- Không nên không cần như vậy. Đi tôi dắt cậu đi. ( sếp đại nhân không nói hai lời thang máy vừa mở anh ta kéo tôi đi)
Mọi chuyện như một giấc mơ ban ngày cho đến lúc tôi tỉnh giấc sếp đại nhân đã kéo tôi lên xe chở đi được một khoảng không gần...
- À cậu tên gì? Phải có tên để gọi đúng không? ( anh ta vừa lái xe vừa nói)
Bởi giọng nói dễ nghe của anh ta làm tôi bừng tỉnh nhận ra những chuyện vừa xảy ra
- Thiên Tỉ. Dịch Dương Thiên Tỉ.
- Tên nghe thật hay... sau này tôi gọi cậu là ... Thiên Thiên nhé... ( Tuấn Khải tiếp tục nói)
- Vâng... ( bất giác gật đầu! )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro