Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : Chỉ vì một chữ 'Lười'

Vương Tuấn Khải nhìn đến ngẩn ngơ, tâm tư một trận rối bời, trong lòng vẫn không ngừng tự hỏi. Mà lúc này đây, hai người vốn đang mải trò chuyện thấy không khí đột nhiên im ắng khác thường liền quay đầu nhìn lại thì phát hiện ...Vị học trưởng đại nhân nào đó không biết đã đứng đó tự bao giờ. Càng khoa trương hơn là còn đứng đó ngẩn mặt nhìn bọn họ không chớp mắt, khiến họ không hẹn mà gặp cùng nhíu mày một cái 

Vương Tuấn Khải trực tiếp bị ánh mắt "Tên này từ đâu rơi xuống đây thế ? " đánh tỉnh 

Vương Tuấn Khải thẹn quá hóa giận, cảm thấy mình vừa rồi vô cùng mất mặt, liền hung dữ lườm hai người kia như kiểu " Bộ hai chú chưa thấy zai đẹp đứng ngắm cảnh bao giờ à ? Cũng không phải ngắm hai chú, ý kiến gì hả ?"
Lấy lại bình tĩnh, Vương Tuấn Khải nghiêm mặt cố gắng vớt vát lại hình tượng học trưởng đại nhân không giận mà uy tiêu sái bước về phía trước

Lại gần, Vương Tuấn Khải lại lần nữa muốn nội thương...Bây giờ mới có thể nhìn rõ tên nhóc đứng cạnh Vương Nguyên. Dáng người cao hơn Vương Nguyên một chút, sườn mặt nghiêng nghiêng góc cạnh, sống mũi cao thẳng, hàng mi dày cong cong, lúm đồng điếu nhỏ mà sâu, cánh môi hồng hơi mím. A ! Đúng chuẩn mĩ nam rồi, công nhận đẹp thiệt, nhất là đôi mắt ấy ....Ôi thần linh ơi ! Sao mắt hắn long lanh lóng lánh lung linh một cách lồng lộng như vậy chứ ? Vương Tuấn Khải phút chốc thấy hận mình vì cái gì lại là nhan khống a 

Vương Tuấn Khải lúc này chính là cái bộ dáng chưa đánh đã thua, đắm đắm đuối đuối nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ không chớp mắt, cùng với đám nữ sinh đằng sau phỏng chừng cũng không khác biệt lắm. Thực không dám nhìn thẳng a =.="

Thiên Tỉ bị nhìn như vậy tuy có chút không được tự nhiên nhưng vẫn bình tĩnh quay mặt đi tránh ánh mắt của người nào đó. Thực ra đây cũng không phải lần cậu bị nhìn chòng chọc như vậy, cậu cũng sớm đã quen rồi ...chỉ là ánh mắt như vậy phần nhiều đều là của nữ sinh, hơn nữa đều là len lén nhìn từ khoảng cách xa. Ánh mắt này lại trực tiếp như vậy, không một chút kiêng dè, còn là từ một tên nam sinh xa lạ nữa chứ.  Cậu có chút không quen, hơn nữa còn khiến đặc biệt phản cảm

Nhận thấy bầu không khí vô cùng kì dị lúc này Vương Nguyên gượng cười lên tiếng phá vỡ bầu không khí

" Khải ca anh có chuyện gì muốn nói với em sao ?"

" À....hả... ?"

" Em nói anh tìm em có việc gì sao?"

Vương học trưởng sau mấy lần chịu đả kích trí nhớ suy giảm đi không ít. Cư nhiên xuýt quên luôn cả mục đích ban đầu của mình, nghĩ nghĩ một hồi mới nhấp giọng nói

" Tôi muốn nói chuyện với Dịch Dương Thiên Tỉ" nghĩ một chút lại thêm " Chuyện riêng..."

Cả Vương Nguyên và Dịch Dương Thiên Tỉ đều khá bất ngờ, Thiên Tỉ vừa mới chuyển đến đây không lâu, cũng chưa tiếp xúc với Vương Tuấn Khải lần nào, việc anh ta muốn nói chuyện với Thiên Tỉ quả là lạ. Hơn nữa còn đòi nói chuyện riêng, không khỏi khiến cho người khác tò mò

Thấy mắt Vương Tuấn Khải dường như đang mất kiên nhẫn, Vương Nguyên bất đắc dĩ quay qua cười với Thiên Tỉ một cái rồi rời đi. Đi được một đoạn rồi vẫn còn quay đầu nhìn Thiên Tỉ vẻ ái ngại.

Vương Tuấn Khải nổi tiếng phúc hắc, vừa ánh mắt mình Thiên Tỉ còn khác lạ như vậy, có khi nào lại kiếm cớ gây khó dễ cho Thiên Tỉ không ? Suy nghĩ này khiến Vương Nguyên không khỏi lo lắng, quyết định hi sinh hình tượng núp vào một bên nghe ngóng tình hình

Sau khi hai người di chuyển đến nơi mà Vương học trưởng tự cho là yên tĩnh mới bắt đầu mở miệng

" Ừm...cậu là... Dịch Dương Thiên Tỉ phải không ? "

Dịch Dương Thiên Tỉ "..."

Thiên Tỉ nhíu mày không đáp, vẻ mặt chính là " Thừa lời " Vương học trưởng khí thế tắt lụi, cũng tự biết mình vừa rồi đã hỏi một câu ngu ngốc, chẳng biết làm sao. Bụng nghĩ thằng nhóc này quả thực là khí thế bức người, thiệt là cao lãnh a. Bộ chú tưởng chú đẹp thì có quyền cao cao lãnh lãnh với anh sao ? Anh đây cũng đẹp nhá !!!!

Thiên Tỉ bình thường là người rất kiên nhẫn nhưng cái tên trước mặt này không chỉ thích phát ngốc mà máu lên não còn đặc biệt chậm, trông cực kì ngốc. Cậu thừa kiên nhẫn nhưng không có thừa thời gian cho những người không bình thường như vậy

Dịch Dương Thiên Tỉ toan bước đi thì bị Vương Tuấn Khải ngăn lại

" Ấy ấy cậu đi đâu đấy tôi đang nói chuyện với cậu mà"

Thiên Tỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ, mí mắt không thèm nâng lãnh đạm đáp lại, giọng nói trầm trầm mềm mại.

" Chúng ta đã đứng đây 6 phút, anh mất 142 giây để đặt câu hỏi, 40 giây để gãi đầu và 163 giây ngẩn ngơ chỉ để hỏi tôi có phải là Dịch Dương Thiên Tỉ không. Để kết thúc được chuyện anh muốn nói ít nhất phải mất 8 câu hỏi suy ra tôi sẽ mất ít nhất 48 phút để nói chuyện với anh. Anh nói xem sao tôi phải mất 48 phút cho anh ? "

Mợ đã đẹp trai giọng lại còn hay như vậy... Ế mà cái giề đây, nhân lúc não của tôi còn chưa kịp hoạt động, cậu đã nói cái khỉ gì đấy? Thật khoa trương, cậu sợ người ta không biết cậu là học bá sao?

" Nếu như anh chưa nghĩ ra được muốn hỏi gì thì tôi xin cáo từ"

" Đợi đã...đợi đã...tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu mà...không mất...không mất nhiều thời gian của cậu đâu"

Vương Tuấn Khải lúc này chỉ muốn tự vả cho mình vài cái, đường đường là một hội trưởng cao lãnh, đẹp trai ngời ngời nổi tiếng xa gần, một lời nói ra trọng lượng ngàn cân vậy mà bây giờ trước mặt tên Dịch cao lãnh này lại như gà mắc tóc nói mãi không được một câu. Sao tim mình hôm nay lại loạn hết cả lên thế này, thật đúng là vô dụng mà. Bộ dạng nhún nhường nè tuyệt đối không phải style của anh. Không được Vương Tuấn Khải tỉnh lại, hình tượng, chú ý hình tượng....

" Đây là chữ của cậu phải không? Là cậu đã bỏ phiếu bình chọn cho bảng xếp hạng trường đúng không ? "

Vương Tuấn Khải từ trong túi quần lấy ra tấm phiếu bầu đã có chút nhăn nhúm

" Phải" Dịch Dương Thiên Tỉ không chút do dự gật đầu

" Tôi nói nhiều như vậy cậu không thể nói nhiều hơn một chút được sao?" Vương Tuấn Khải bất mãn

" Là tôi"

Vương Tuấn Khải "..."

Tuấn Khải nghe thấy cái gì đó tan vỡ, tên chết bầm này, bộ có ai đánh thuế câu nói của cậu sao? Thật tức chết mất a ~ Nhìn cái bộ dạng hiển nhiên dửng dưng của cậu ta xem, thật muốn xông ra bép cho vài phát a ~

 Vương Tuấn Khải giọng run run cố giữ bình tĩnh

" Vậy tại sao cậu lại bình trọn cho tên Vương Nguyên kia? Tại vì hai người quen biết nhau sao?"

" Đây là việc quan trọng mà anh nói sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ mặt không đổi sắc nói 

 Vương  Tuấn Khải nín nhịn gằn ra từng chữ "P-h-ả-i"

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng rất biết phối hợp, dùng biểu cảm vô cùng thản nhiên cùng giọng nói trầm ấm dễ nghe thả ra một chữ

" Vì lười"

" Hả? Cậu nói gì?" 

Khuôn mặt đẹp zai của bạn nào đó sắp rán trứng được rùi

Dịch Dương Thiên Tỉ tỏ ra không hề gì tốt bụng giải thích " Vương - Nguyên tên cậu ấy không phải chỉ có hai chữ thôi sao? Lúc đấy tôi đang vội nên viết bừa cho nhanh thôi. Có vấn đề gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro