Chap 3
Thật thật thật sự là quá tuyệt vời!
Tiểu Thất phóng túng không quên nhiệm vụ của mình, chăm chú bảo vệ cậu nhỏ cùng đôi bi của Kinh Vũ, tránh những va chạm không cần thiết tới chúng.
Kinh Vũ cúi xuống chỉnh mép quần, sau đó mới mặc quần dài.
Ố!
Tiểu Thất che miệng cười.
Hóa ra Kinh Vũ quen nếp để cháu nhỏ lệch bên trái.
(9)
Kinh Vũ là ông chủ của công ty, dọc đường đi liên tục có người chào hỏi, vô cùng phong cách.
Mẫu đàn ông độc thân quý giá như Kinh Vũ dĩ nhiên chọc đến không ít hoa cỏ ( gái :) )
Từ lúc vào cửa đến giờ, số lượng cô nàng liếc mắt đưa tình với Kinh Vũ không dưới tám người.
Lập tức trong lòng Tiểu Thất nảy sinh tinh thần trách nhiệm dạt dào.
Lang sói hổ báo nhiều như thế, cậu nhất định phải giữ vững vị trí của mình, ngoài cậu ra, không ai được khác xâm phạm cậu nhỏ và đôi bi của Kinh Vũ. Kẻ nào mạo phạm cậu sẽ khiến kẻ đó cả đời không có quần lót mặc!
Tiểu Thất nghĩ như vậy, kẻ mạo phạm đầu tiên liền không mời mà đến.
(10)
Người tới là nữ trợ lý thực tập của Kinh Vũ.
Tóc quăn dài óng ả, đường cong mềm mại quyến rũ, mang giày cao gót nhỏ nhắn, yểu điệu đi đến.
“Lâm tổng, cà phê của ngài đây ạ.”
Kinh Vũ gật đầu, lãnh đạm trả lời: “Cám ơn, để bên cạnh cho tôi.”
Đối với phản ứng lạnh nhạt của Kinh Vũ, nàng trợ lý thực tập dĩ nhiên không cam lòng, cười rạng rỡ một tiếng, vừa nói vừa cố tình nghiêng cổ tay, trông như thể vô ý làm rớt cà phê xuống đũng quần nam thần.
“Á! Rất xin lỗi! Lâm tổng thật xin lỗi!” Nữ trợ lý giả vờ thất sắc, vội vàng rút khăn giấy vờ như định lau nước đọng dưới hạ bộ Kinh Vũ.
Dĩ nhiên Kinh Vũ sẽ không để nàng ta được như ý, ngăn lại động tác của nàng ta dễ như chơi, mặt lạnh như tiền: “Không sao, cô ra ngoài đi.”
“Nhưng…”
Kinh Vũ hoàn toàn không coi cô ả đang cắn môi làm bộ làm tịch đáng thương ra gì, nghiêm mặt nói: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, nể tình cô mới phạm lỗi lần đầu, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa. Nếu việc đơn giản nhất mà trợ lý cũng không làm xong, tôi nghĩ không nên có thì hơn.”
Ngữ điệu bình thản, nữ trợ lý sợ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, vội vàng nhận lỗi, hứa không tái phạm lần sau.
Kinh Vũ không muốn để tâm đến nàng ta nữa, phẩy phẩy tay ý bảo lui ra đi.
Tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình nên Tiểu Thất càng thêm tôn sùng Kinh Vũ.
Kinh Vũ của Tiểu Thất quả nhiên khác hẳn với kẻ lòe loẹt diêm dúa đê tiện kia, Kinh Vũ của Tiểu Thất đúng thật là một nam thần có nguyên tắc.
11)
Trong văn phòng của Kinh Vũ có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, bên trong là vài nhu yếu phẩm.
Kinh Vũ sầm mặt đi vào phòng nghỉ, mở tủ quần áo lấy một chiếc quần mới tinh.
Nữ trợ lý vẩy cà phê đầy kĩ xảo, toàn bộ rớt xuống hạ bộ, đọng lại trên đũng quần âu.
Theo lý mà nói, với nhiệt độ cà phê lúc đó, đáng nhẽ sẽ bỏng nhẹ.
Thế nhưng, kì quái ở chỗ Kinh Vũ không hề thấy khó chịu, cởi bỏ quần dài thì bên trong vẫn trắng sạch như mới.
Thực sự vô cùng quái dị…
Kinh Vũ chau mày, nhìn chiếc quần lót trắng tinh khó hiểu.
(12)
Tiểu Thất cười trộm.
Sao cậu có thể để vị trí quan trọng nhất của Kinh Vũ bị thương cơ chứ!
Mà hơn hết, anh còn chưa được nếm thử uy lực của cậú. Nhất định phải nguyên vẹn không có bất kì tổn hại nào!
Vậy nên, trong giây phút cà phê thấm ướt quần lót, Tiểu Thất đã hét lớn một tiếng: “Của quý đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Tức thì, bên ngoài quần lót bao phủ một màng khí, ngăn chặn không để nước lọt vào trong.
Công lực này cũng chẳng là gì!
Đương nhiên, tuyệt không sơ hở.
(13)
Kinh Vũ chỉ thay quần dài rồi quay về làm việc.
Vậy là Tiểu Thất lại có thể rình trộm Kinh Vũ rồi.
Cậu phát hiện ra khi làm việc, hơi thở của Kinh Vũ rất bình ổn, hiệu suất công việc cực cao, thích ăn thịt, không thích ăn hành tây, lúc đi tiểu nước chảy thông suốt, là một người đàn ông cực kỳ khỏe mạnh.
Hơn nữa hoàn toàn không có thói xấu thô bỉ, ví như ngoáy mũi khi không có người, túm đáy quần hay gãi mông các kiểu.
Quần lót tinh Tiểu Thất càng theo dõi càng hài lòng, ngượng ngùng áp sát cơ thể vào nơi tư mật của Kinh Vũ, lặng lẽ cọ một cái.
Sau… Sau này, ngươi sẽ chịu sự quản lý của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro