Chương 19
AI CŨNG BIẾT GHEN
Duyên Cân? Khăn tình duyên sao? Phải rồi, cần mua một cặp cho y và Thiên Quân a!
-Ông bán một cặp bao nhiêu?
-Công tử mua một cặp vậy chắc đã có ý trung nhân?
-Đúng vậy!
Ông lão cười lấy ra một cặp khăn hồng thêu tinh xảo, một đôi long phụng.
-Đây là...
-Long phụng hòa duyên, nếu quả thật người kia là người có duyên có nợ với công tử thì chỉ cần ngươi đem cặp khăn này về, đột nhiên long phụng sẽ hợp lại thành hình duyên tâm, nếu không đúng người thì sẽ không có gì đặc biệt xảy ra hết!
Nhìn trên khăn là một cặp long phụng nhưng được thêu cách xa nhau. Nếu đúng duyên thì sẽ hợp lại ư? Làm gì có chuyện đó! Y tuyệt đối không tin! Ông lão nhìn y, đột nhiên nói:
-Công tử hiện đang yêu một người nhưng vẫn chưa xác định được tình cảm lại được hai người nữa theo đuổi!
A, sao lão biết? Nhưng mà tình cảm của y với Thiên Quân có gì mà không xác định được?
-Đúng là lương duyên kì lạ! Cặp khăn này coi như lão tặng cho công tử, hy vọng công tử sẽ sớm tìm được người trong mộng đích thực của mình!
Y đón nhận đôi khăn mà thấy vô cùng vướng mắc. Nói lời cảm ơn với ông lão liền lập tức rời đi.
-Công tử!
-Công tử!
-Công tử!
-Hả?
-Công tử nghĩ gì mà xuất thần thế? Nô tài gọi mấy lần rồi mà người không đáp lại!
-Ta chỉ hơi suy tư chút thôi! Tà dương rồi, chúng ta về cung đi!
-Dạ!
...
Y chọn Nam môn của thành mà vào, vì nếu vào bằng các cửa khác sẽ bắt gặp đầy đủ tất cả huynh đệ của Vương gia! Mà y sợ lắm, bị bắt gặp thế nào cũng bị ở lại. Y không rõ số mình đào hoa hay sao mà chín ca ca đều để ý đến y! Phải chăng là có ý đồ gì? Những toan tính trong triều khiến y mệt mỏi! Cuộc sống như vậy có chi mà dễ chịu?
...
-Được rồi, Tiểu Phong, ngươi chạy qua phủ tể tướng báo cho huynh ấy biết là ta đã về rồi!
-Dạ!
Tiểu Phong đã đi y ngả lưng nằm trên giường. "Cạch". Tiểu Phong đi về nhanh vậy?
-Là ngươi?
-Sao không phải là ta?
Vương Tuấn Khải thản nhiên bước vào.
-Ngươi vừa đi đâu về?
-Từ chỗ ca ca ta về! Chẳng phải ngươi đã biết hay sao?
-Chính vì biết nên ta mới hỏi!
Tiến đến chỗ y hắn nhanh chóng giật phắt đôi khăn đặt dưới gối.
-Ngươi mua cái này dành cho ai?
-Dĩ nhiên là dành cho người ta thương yêu!
Trong mắt Vương Tuấn Khải nổi một cơn thinh nộ âm thầm. Hắn đã có ý xé nó làm đôi nhưng y nhanh chóng lấy lại kịp.
-Ngươi làm gì vậy hả?
-Ngươi không được đưa chiếc khăn này cho hắn!
-Ta mua, ta muốn đưa ai thì đưa ngươi không có quyền có ý kiến!
-Ta không thích!
-Ngươi ghen sao?
-Ai cũng biết ghen cả!
Hắn vừa nói cái gì thế kia?
-Ngươi... có té giếng không hả? Ngươi biết mình vừa nói cái gì không?
-Dĩ nhiên là ta biết!
Y trợn to mắt nhìn hắn, té giếng thật chứ? Hoàng thượng mà lại có vấn đề thần kinh sao? Chắc lo việc quốc sự nhiều quá điên rồi cũng nên!
-Ngươi là nam nhân của ta, cư nhiên mà đưa Duyên Cân cho nam nhân khác, ta hỏi ngươi, có ai mà không ghen không hả?
-Câm miệng! Ai là nam nhân của ngươi? Ngươi rõ ràng là không yêu ta, dù là phi tần của ngươi thì đã có gì khác? Chẳng phải là trên danh nghĩa thôi sao? Người ta chỉ ghen khi nào yêu nhau thực sự, ngươi đừng cố mà làm khó làm dễ ta, ta nói thực cho ngươi biết nam nhân quan tâm ta và yêu ta nhất duy chỉ có Thiên Quân mà thôi!
Lời của y đâm sâu vào tim hắn. "...nam nhân quan tâm ta và yêu ta nhất duy chỉ có Thiên Quân mà thôi!". Hắn hôm nay quyết sẽ nói rõ ràng cho y biết nhưng mà không ngờ trước khi kịp thốt ra đã bị y dội một gáo nước lạnh. Hắn tức giận đến mức nắm tay lại thành quyền, xương tay kêu răng rắc. Y khẽ hoảng, hắn sao thế nhỉ?
-Hoàng thượng, có Vương thừa tướng muốn yết kiến!
Là Vương Nguyên sao? Có việc gì chứ? Y không biết sao lại thấy tên đại ca này có chút đáng sợ.
-Cho vào!
-Mời thừa tướng vào!
Giọng lão công công vọng lại. Vương Tuấn Khải tiến đến bên giường ngồi xuống cạnh y, theo bản năng y nhích qua tránh hắn nhưng hắn đã kịp vòng tay qua eo ôm y vào lòng. Y tức giận, hắn ngang nhiên dám ăn đậu hũ của y, thật muốn cho hắn một bàn tay! Nhưng mà tên Vương Nguyên kia còn kinh khủng hơn, dù gì đi nữa cũng mang tiếng là Chiêu Nghi, nàng không muốn trở thành Chiêu Nghi thất sủng!
-Thần bái kiến hoàng thượng!
-Miễn lễ!
-Tạ ơn hoàng thượng!
Vương Nguyên đứng lên thấy tình cảnh bậc đế vương ôm lấy phi tần vào lòng, mà phi tần lại là đệ đệ của bản thân hắn (VN), tức giận đến kiềm không được một cái nhíu mày. Vương Tuấn Khải quan sát, đánh giá hắn(VN). Thừa biết trong lòng hắn(VN) nghĩ gì chỉ cười nhạt.
-Vương thừa tướng phải chăng là có trọng sự cần báo cho trẫm biết?
-Thưa hoàng thượng, tộc người phía Bắc hoàn toàn bị áp chế, Liễu tướng quân đang trên đường trở về!
Hắn (VN) cố dừng lại một chút để nhìn nét mặt của Thiên Tỉ thì quả nhiên thấy y vui mừng lộ rõ. Biểu cảm này cả Vương Tuấn Khải đều mau chóng nhận biết.
-Sắp tới đây là Thiên Duyên Hội, thần thiết nghĩ cũng là nhân công trạng lớn của tướng quân, vậy chi bằng nhân dịp này hoàng thượng cho lễ đón lồng đèn kéo dài thêm ba ngày để tướng quân kịp về tham gia hội, hơn nữa cũng là hỉ sự cho dân!
Nói xong hắn (VN) quỳ xuống. Vương Tuấn Khải cười lạnh, hắn (VTK) thừa biết thừa tướng làm vậy có mục đích gì, nhìn nữ nhân trong lòng, hắn (VTK) thầm nghĩ, nếu đã chơi thì nên chơi tới cùng.
-Khanh nói rất phải, từ biên ải phía Bắc về đến kinh thành nhanh lắm cũng năm ngày xe, chậm thì phải bảy ngày, còn chưa kể đến những vấn đề phát sinh khác, kéo dài lễ đón lồng đèn chỉ ba ngày e rằng không đủ, chi bằng để hội lưu đến mười ngày sẽ tốt hơn!
Ánh mắt y lóe sáng. Vương Nguyên bên dưới cũng bắt kịp ánh mắt ấy thầm biết hắn (VTK) cũng đã bước vào cuộc chơi, tất cả đã bắt đầu. Không đứng lên, hắn (VN) tấu:
-Hoàng thượng quả thật nghĩ sâu xa, thần xin lãnh lệnh để bố trí cho lễ hội.
-Vậy khanh đi đi!
-Thần tuân chỉ!
Đứng lên, hắn (VN) ném cái nhìn sắc bén về phía y rồi quay người ra cửa. Không gian bắt đầu yên tĩnh, chỉ có hai người, lúc ấy y mới xô mạnh hắn ra. Nhưng tiếc một điều là cánh tay hắn ôm y cứng ngắc đến cử động còn không được chứ đừng nói đến đẩy hắn! Lúc đó, hắn cười mỉm, y cũng bất chợt nhìn lên, không ngờ gương mặt nam nhân đáng ghét này khi cười lại đẹp đến thế. Ngay khi ý nghĩ hiện hữu trong đầu, y nhanh chóng trấn tĩnh lại, hôm nay có lẽ mình lây bệnh của hắn rồi!
-Còn ba ngày nữa là đến Thiên Duyên Hội, ngươi lo chuẩn bị đi!
-Chuẩn bị cái gì?
Y bực dọc hỏi hắn, tay hắn vẫn ôm cứng người y, thật mất thoải mái. Hắn nhìn y ngạc nhiên, đi hội mà còn không biết phải chuẩn bị gì sao? Hay là y giả vờ không biết?
-Thiên Duyên Hội chẳng lẽ ngươi chưa từng tham gia?
-Chưa!
Từ lúc xuyên không đến giờ, y còn chưa kịp hưởng thụ gì hết là bị cuốn vào nhiều thứ rối rắm, rỗi đâu mà đi hội! Hắn nhìn y nửa tin nửa ngờ, nhưng ánh mắt y có thể cho hắn biết y không nói dối.
-Thiên Duyên Hội này, những người tham gia đi thành đôi, đa phần là tình nhân, ngươi không định đi một mình đấy chứ?
-Ta biết rồi!
Y không trực tiếp trả lời hắn. Còn cái tên Vương Nguyên chết tiệt. Phải đi cùng nữa.
-Nếu ngươi đã biết, giờ nghỉ ngơi đi!
Hắn buông y ra, đứng dậy đi ra khỏi. Y mừng đến mức muốn nhảy múa thì đột ngột hắn quay lại!
-Gì nữa?
-Ta quên cái này!
Y còn chưa kịp hiểu gì hết thì hắn đã đặt nụ hôn lên môi y. Trước khi y kịp có phản ứng hắn đã nhanh chóng rời đi. Thiệt là tức mà, cứ mất cảnh giác để hắn ăn đậu hũ mãi! Trời ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro