Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:

Đây là tác phẩm edit tiếp theo của mình, rất mong mọi người ủng hộ.🎉🎉🎉🌹🌹🌹💙❤️💜
-------------------------------------------------
Chương 1:

- Thiên Tỉ ! Lau bảng đi! – Một đứa bé mập ú nhét cái giẻ vào tay đứa bé nhỏ con hơn, trắng trẻo hơn.

- Thiên Tỉ ! Quét lớp luôn đi! – Một thằng bé khác đẩy cây chổi cán ngắn dành cho con nít về phía cậu bé nhỏ.

- Nghiêm Hạo Tường! Hạ Tuấn Lâm! Mấy cậu làm gì đó? - Một thằng bé da nâu nâu đi lại gần chỗ họ.

Hai thằng bé to con giật mình nhìn thằng bé vừa hét lên.

- Bọn em có hẹn Đinh Trình Hâm đi đá banh rồi, Thiên Tỉ nói rảnh nên tụi em nhờ. – Thằng bé Nghiêm Hạo Tường chu môi nói.

- Thiên Tỉ nói sẽ làm giúp tụi em mà. Như vậy là đâu có bắt ép, anh không có quyền đánh dấu lỗi tụi em vào sổ được. – Thằng bé Hạ Tuấn Lâm hùng hổ nói rồi khẽ nhìn qua cậu bé Thiên Tỉ.

- Thiên Tỉ, cậu bị tụi nó ép phải không? – Thằng bé da nâu nâu quay sang hỏi cậu bé nhỏ.

Cậu bé Thiên Tỉ không nói gì mà chỉ lắc đầu.

- Hôm nay là ngày trực lớp của mấy cậu. Là lớp trưởng! Anh có quyền giám sát, dọn lớp nhanh đi rồi về.

- Vương Tuấn Khải! Anh… anh đừng quá đáng nha! Thiên Tỉ nói là sẽ làm giúp tụi em, anh làm vậy là cố tình làm khó tụi em rồi.– Nghiêm Hạo Tường bực bội đẩy mạnh vai cậu bé da nâu nâu.

- Nếu không phục có thể đi nói với cô Triệu. Tôi đi nộp danh sách xong vòng lại mà chưa dọn xong, tháng này mấy cậu bị trừ sạch điểm thì đừng trách. – Vương Tuấn Khải nghiêm nghị cảnh cáo 2 thằng bé kia xong quay sang nhìn Thiên Tỉ. – Ở đây không có chuyện của cậu, mau về nhà đi!

Thiên Tỉ ngập ngừng nhìn Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm một lần nữa rồi chào họ, đi theo sau lưng Vương Tuấn Khải ra ngoài lớp.

- Anh Tuấn Khải… cảm ơn anh nha! – Thiên Tỉ cất tiếng nói, giọng cậu nghe thật nhẹ.

- Tôi chỉ làm theo trách nhiệm của mình thôi.- Vương Tuấn Khải không nhìn lại cậu bé nhỏ sau lưng mình mà bước đi thẳng.

Đó là khoảng thời gian tiểu học của họ. Vương Tuấn Khải luôn được làm lớp trưởng, không phải vì cha anh là trưởng thôn nên được thiên vị mà là do Tuấn Khải thừa hưởng tính cách từ cha mình nên anh luôn là con người có tính trách nhiệm cao, tuy là anh ăn nói không khéo nhưng rất thẳng thắn và được nhiều người lớn tin cậy. Trong tương lai thì Tuấn Khải sẽ làm trưởng thôn, quản lý và giúp đỡ những người dân trong thôn anh.

Thôn Hoài Hóa xưa nay yên tĩnh và sống quây quần bên nhau, ở thôn người dân luôn chân thật và chất phác, không sống hiện đại như người thành phố, cũng không hiểu biết về khoa học công nghệ; công việc để họ sống chỉ là trồng trọt, chăn nuôi; lớn lên thì dựng vợ gả chồng cho con với người trong làng luôn để vừa có con cháu đông vui trong gia đình, vừa tiện phụng dưỡng cha mẹ già, cứ đời này nối tiếp đời kia......Bao năm nay thôn Hoài Hóa vẫn như thế.

Thiên Tỉ không hẳn là bạn thân của Tuấn Khải vì anh khá nghiêm nghị nên khiến người khác khó gần nhưng Thiên Tỉ thích Tuấn Khải từ bé vì anh rất tốt bụng và chững chạc so với độ tuổi của anh. Có người thích, có người ghét nhưng đó không phải là điều quan trọng với Tuấn Khải; với anh việc quan trọng chỉ là làm tốt việc được giao và cố gắng để trở thành một trưởng thôn có thể mang đến cuộc sống ấm no cho mọi người. Đất cả thôn này đều là của nhà họ Vương nên có thể nói nhà anh là triệu phú của thôn, nhưng như đã nói trước là anh không màng đến mấy cái danh đó; anh rất nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, anh em khi khó khăn. Còn chuyện tình cảm thì Tuấn Khải muốn tính sau, lấy vợ sinh con cũng là việc sớm muộn, với anh thì chỉ cần lấy được người nào ngoan hiền, làm việc nhà giỏi và không cãi lời là được rồi, anh không kén chọn.

…...

Năm học trung học......

- Thưa cha mẹ, chị hai, con đi học ạ! - Thiên Tỉ  cúi chào cả nhà mình rồi nhanh chân đuổi theo tấm lưng quen thuộc mà cậu vẫn luôn thầm mến.

Cậu bé mấy tuổi ngày nào giờ đã 15 tuổi, đã thành thiếu niên rồi; tình cảm với người kia cũng phát triển nhiều hơn nhưng vẫn không dám nói cho người đó biết vì người đó quá lạnh lùng vô tâm.

- Anh Tuấn Khải! Xin chào! – Thiên Tỉ mỉm cười rạng rỡ nhìn Tuấn Khải.

Sáng này nào cũng vậy, Thiên Tỉ dậy sớm ngồi trước cửa chờ xa xa thấy bóng dáng Tuấn Khải ra khỏi nhà là lại chạy theo anh để  chào buổi sáng như vậy; nhưng đáp lại cậu vẫn là câu trả lời thờ ơ như mọi khi.

- Ừ, chào! – Tuấn Khải nói xong liền quay lại đi tiếp, ngay cả nụ cười Thiên Tỉ cũng chưa từng thấy trên khuôn mặt của Tuấn Khải.

- Hôm nay anh đi học sớm quá vậy? – Thiên Tỉ  gọi Tuấn Khải bằng anh vì Tuấn Khải học rất giỏi và vì anh hơn cậu 1 tuổi. Thông thường những đứa trẻ trong thôn dù lớn hay nhỏ thì từ bé học tiểu học đều học cùng một lớp, đến khi học trung học mới tách ra chia làm các lớp giỏi kém khác nhau. Tuy thế thì ngay cả mấy người bạn bằng tuổi đều gọi Tuấn Khải là anh vì họ đều kính trọng anh như một vị trưởng thôn tương lai.

Thiên Tỉ vốn học dở nên lên trung học bị chuyển xuống lớp kém cũng là lớp tệ nhất trong trường, đó cũng là khoảng thời gian rất buồn của cậu vì cậu không được học chung lớp cùng Tuấn Khải nữa, cậu học kém, trung bình chẳng có gì nổi bật, ngay cả mấy môn thể thao cậu cũng không tham gia được môn nào.

- Vậy sao? – Tuấn Khải vẫn đi và nhìn về phía trước.

Thiên Tỉ thử đi chậm lại xem thế nào, vậy mà Tuấn Khải vẫn cứ đi thẳng một nước không nhìn lại cậu có đi cùng không. Thật ra Thiên Tỉ có thử nhiều lần rồi, chỉ là mong muốn có một ngày Tuấn Khải quay sang xem có còn ai đi cạnh không và lần nào cậu cũng thất vọng lủi thủi đi phía sau lưng Tuấn Khải. Cứ như vậy làm sao Thiên Tỉ dám thổ lộ tình cảm của mình với Tuấn Khải đây?

Cả giờ học Thiên Tỉ chỉ mong tới giờ ra chơi để được nhìn thấy Tuấn Khải, anh thường ăn cơm trưa và bàn luận bài học cùng bạn bè của mình. Thiên Tỉ thì học nấu ăn từ nhỏ vì mẹ cậu là giáo viên dạy các bà nội trợ trong thôn, cậu luôn tự làm cơm hộp cho mình và làm thêm một hộp rất lớn; trưa nào cậu cũng tìm cách tặng cơm hộp cho Tuấn Khải, nếu anh chịu ăn nó thì ít nhiều đã có chút để ý đến sự hiện diện của cậu......Thế nhưng đó chỉ là mong muốn của Thiên Tỉ vì không có lần nào cậu đủ can đảm lại đưa cơm hộp cho anh, bởi anh là học sinh giỏi và được mọi người ngưỡng mộ, anh cũng được nhiều bạn nữ tặng cơm hộp và quà lắm, họ đều xinh đẹp, gia đình có đất trong thôn cũng là dạng giàu có, quan trọng hơn họ học giỏi nên anh cũng thường trò chuyện cùng họ hơn. Thiên Tỉ chỉ là con nhà bình thường, ba làm thợ mộc tại nhà, mẹ dạy nấu ăn, chị hai trồng hoa và cây cảnh bán kiếm tiền phụ giúp gia đình, cậu học lại tệ nên dù thế nào cũng mặc cảm khi đối diện với Tuấn Khải; bước được vài bước đã thấy anh nhận được một hộp cơm và dùng chung với các bạn trong lớp, lòng cậu lại trùng xuống, quay về lớp ăn và hết hộp cơm một mình......

Đến buổi chiều Thiên Tỉ lại lén núp sau bụi cây chờ Tuấn Khải đi về sẽ chạy theo đi sau lưng nhìn anh, điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời cậu là có được căn nhà cùng đường với Tuấn Khải.

- Anh về nhà hả? – Chiều nào cũng là một câu hỏi ngớ ngẩn của Thiên Tỉ với ánh mắt khó hiểu của Tuấn Khải, Thiên Tỉ quen rồi, Tuấn Khải lúc nào cũng vậy.Thiên Tỉ vẫn hay tưởng tượng một ngày nào đó mà Tuấn Khải mà cười hay nói với cậu vài câu xã giao thôi chắc cậu mất ngủ quá.

Thiên Tỉ cứ lẳng lặng đi bên cạnh Tuấn Khải  như thế, lâu lâu nói gì đó vớ vẩn để tạo không khí mà không bao giờ Tuấn Khải hưởng ứng lại, cũng có lúc cậu nản lắm chứ. Cứ thích người ta như vậy. Không lẽ cả đời cứ đi theo suốt hoài sao? Cái thôn này có bao lớn đâu, Thiên Tỉ lớn rồi cũng sẽ lấy ai đó trong thôn này thôi, mà chắc không phải là Tuấn Khải rồi, nhà cậu so ra không có môn đăng hộ đối với nhà anh, cho tiền cho vàng cậu không dám mơ đâu, cậu chỉ muốn mỗi ngày đi học được nhìn anh thế này, cậu mong anh khỏe mạnh và học hành thuận lợi là cậu vui lắm rồi.

Nói thật, ngoài chuyện hết lòng hết dạ với Tuấn Khải ra, Thiên Tỉ không biết phải làm gì nữa; nhà cậu thì nghèo, học vấn tầm thường sau này cũng không có tương lai gì mấy, lên tỉnh hay thành phố đăng ký đại học là chuyện xa vời, chắc có khi chỉ lấy chồng rồi ở nhà chăm con hoặc đi dạy nấu ăn như mẹ thôi.

…...

- Cậu biết tin gì chưa? – Bọn con gái trong lớp của Thiên Tỉ bàn tán với nhau.

- Tuần này trường mình có lễ hội đấy. Có nghĩa là chúng ta sẽ có cơ hội gặp tiền bối Tuấn Khải vì anh ấy là người tổ chức. – Bọn con gái nắm tay nhau reo lên.

Thiên Tỉ ngồi trong lớp ăn cơm mà lòng cũng nhốn nháo theo, cậu biết nếu có lễ hội thì Tuấn Khải sẽ đứng ra lo mọi chuyện và thu xếp hết toàn bộ, các học sinh của trường cũng sẽ cùng giúp đỡ theo sự chỉ huy của anh, cậu không biết nữa nhưng lòng cậu xốn xang lắm rồi, cậu rất muốn giúp anh dù chỉ là một việc nhỏ.

…...

- Em nghe nói trường có lễ hội, anh chịu trách nhiệm cho lễ hội phải không? -  Lại là khung cảnh quen thuộc, một người hỏi, một người xem người đang hỏi như vô hình.

Đến lúc Thiên Tỉ chán nản không muốn nói nữa thì kỳ tích xuất hiện.

- À! Nhà cậu bán hoa tươi phải không?

- Vâng ạ, nhà em bán hoa tươi. Anh cần hả? Để em chạy về lấy cho anh. - Thiên Tỉ mừng rỡ nói.

- Không! Lễ hội cần một ít hoa tươi để trang trí bàn của giáo viên. Tối mai 7 giờ cậu mang khoảng 30 bó hoa đến được không? - Tuấn Khải vừa đi vừa nói, khuôn mặt anh vẫn giữ nét nghiêm nghị hằng ngày.

- Dạ được ạ! - Thiên Tỉ gật đầu mạnh - Ngày mai em sẽ mang hoa đến đúng giờ.

Vậy là tối nay Thiên Tỉ phụ chị gái gói từng bó hoa để mai mang tới trường, cuối cùng cậu cũng góp một tay vào lễ hội, xem như là giúp được cho Tuấn Khải một việc nên cậu mừng lắm; cậu cứ mong tối mai đến mau mau để được gặp Tuấn Khải.

Ngày hôm sau, sau khi học xong Thiên Tỉ chạy thật nhanh về nhà, còn Tuấn Khải thì ở lại hướng dẫn mọi người dựng sân khấu để thầy cô giáo và các bạn sẽ múa và hát trên đó.

Trước giờ hẹn, Thiên Tỉ phải giúp cha mình mang cái tủ gỗ đi giao cho bác Ngôn ở cuối thôn, dù sợ trễ hẹn với Tuấn Khải nhưng cha lớn tuổi rồi, mang cái này đi xa sẽ đau lưng lắm, vậy là cậu đành vác cái tủ mang cho bác Ngôn, xong xuôi mọi việc cậu lại vội chạy về để kịp giờ hẹn với Tuấn Khải.

Thiên Tỉ chạy vội vào ôm số hoa tươi đã bó để sẵn trong phòng mình, phòng cậu đã nhỏ mà còn để một số hoa lớn làm đêm qua cậu phải nửa ngồi nửa nằm trên bàn học nhỏ để ngủ nhưng chỉ cần nhìn những bó hoa ngày mai sẽ được trang trí trong lễ hội là đã khiến cậu ấm lòng ngủ ngon một cách kỳ lạ.

Một mình Thiên Tỉ ôm hết số hoa này không phải dễ mà cậu không muốn Tuấn Khải chờ nên cậu cứ cho hoa vào một cái giỏ to rồi ôm hết vào người và đi nhanh đến trường. Do có nhiều bó hoa và để trong giỏ cao che tầm nhìn nên Thiên Tỉ bị vấp cục đá trên đường, mà đường ở thôn không hẳn là đường nhựa, chỉ là đường chính mới có trải nhựa chứ còn đường trong thôn vẫn là người dân tự lấp đá, cát mà làm. Thiên Tỉ bị ngã xuống mà không lo cho bản thân mình, cậu chỉ xem hoa có bị hỏng gì hay không thôi.

- May quá, hoa không sao! – Thiên Tỉ ôm số hoa cố gắng đứng lên – A…đau quá...... – Thiên Tỉ thấy chân đột nhiên nhói lên, cậu đặt giỏ hoa xuống rồi kéo ống quần lên xem, đầu gối bị trầy hết, cả cổ chân cũng nhức nhức nữa. Thiên Tỉ nhìn lên đồng hồ chính của thôn ở trên nóc nhà văn hóa, cậu còn có năm phút nữa thôi nên phải đi nhanh thôi.

"A…...cái chân khốn kiếp này. Mày biết khó khăn lắm mới có cơ hội này không? – Thiên Tỉ vừa đi đánh vào cái chân đau không nghe lời; mặc kệ nó, Tuấn Khải quan trọng hơn, cậu cố gắng ôm giỏ hoa tiếp tục đi nhưng càng đi thì chân càng đau.

Cuối cùng Thiên Tỉ cũng đến được trường nhưng trễ 15 phút vì cậu đi bị chậm, chân cậu đau lắm, vết thương ở đầu gối càng ngày càng rát vì dính cát vào vết thương mà chưa được rửa.
Thiên Tỉ nhìn quanh thì thấy Tuấn Khải đứng ở giữa sân, cậu cố đi lại nhanh, chọt tay vào lưng Tuấn Khải.

- Cậu tới muộn 15 phút! – Khuôn mặt Tuấn Khải có phần tức giận, Thiên Tỉ biết Tuấn Khải từ trước tới nay luôn là người xem trọng giờ giấc và lời hứa.

- Xin lỗi anh, tại…...

- Thôi được rồi, tiền hoa đây. Cám ơn! – Tuấn Khải lấy giỏ hoa trong tay Thiên Tỉ, nhét vội tiền hoa vào tay cậu rồi mang đi về phía sân khấu lễ hội đang dựng.

Lồng ngực Thiên Tỉ thấy nhói lắm, còn nhói hơn cái chân bị thương nữa, cậu nghĩ Tuấn Khải lại thất vọng về cậu rồi; tuy anh không nói nhưng cậu hiểu vì giọng nói có chút tức giận của anh. Thiên Tỉ chỉ muốn nói là số hoa này được giảm 50% giá tiền vì cậu năn nỉ chị lấy rẻ cho trường hoặc trừ 50% còn lại vào tiền quà vặt của cậu cũng được, cậu chỉ muốn để lại chút ấn tượng cho Tuấn Khải, cậu sợ anh sẽ quên người bạn tiểu học Dịch Dương Thiên Tỉ này.

Tối hôm đó Thiên Tỉ phải mất 30 phút mới về đến nhà, Tuấn Khải ở lại trường chuẩn bị cho lễ hội nhưng cậu không dám ở đó nhìn anh nữa. Thiên Tỉ thấy xấu hổ quá, cậu nghĩ Tuấn Khải sẽ ghét cậu, lúc trước dù không để ý hay xem tới sự tồn tại của cậu nhưng chưa bao giờ Tuấn Khải nói với cậu bằng giọng tức giận như vậy. Về nhà rồi Thiên Tỉ còn bị cha mắng vì cái tội đi đứng bất cẩn khiến bong gân chân phải bó một cục, mà không hiểu sao cậu mới về tới nhà được 15 phút là có bác sĩ trong thôn tới xem vết thương cho cậu, cha mẹ và chị bảo không phải họ gọi, bác sĩ tới khám và băng bó cho cậu xong cũng không
lấy tiền, chỉ dặn dò những điều cần thiết rồi về. Thiên Tỉ cũng có thắc mắc chuyện bác sĩ tới nhưng chỉ một lúc thôi là Tuấn Khải lại chiếm lấy suy nghĩ của cậu rồi, tối nay cậu không ngủ được, cậu cứ nghĩ về giọng tức giận lúc tối Tuấn Khải đã nói với cậu, giọng nói đó, sao giống kết thúc giấc mơ của cậu quá......

…...

Sáng hôm sau, Thiên Tỉ lại chờ Tuấn Khải đi học như mọi ngày, thấy Tuấn Khải đã đi lên phía trước, cậu liền cố gắng đi nhanh theo anh vì chân vẫn còn đau lắm, dường như Tuấn Khải đi chậm hơn mọi hôm nên dù chân đau nhưng Thiên Tỉ vẫn bắt kịp bước chân anh.

- Anh Tuấn Khải, anh cho em xin lỗi chuyện hôm qua với. – Thiên Tỉ cúi đầu sát xuống xin lỗi Tuấn Khải.

Tuấn Khải đột nhiên đứng lại, đây là lần đầu tiên anh đứng lại khi Thiên Tỉ nói chuyện, anh quay sang nhìn vào mắt cậu và nói:

- Buôn bán là phải tôn trọng chữ tín, nếu tôi bảo cậu giao hoa trong ngày diễn ra lễ hội thì sao? – Nói xong rồi Tuấn Khải lại bỏ đi để lại một người đằng sau trong lòng thật buồn......

......

Tuấn Khải đúng là rất giỏi, trong một ngày đã dựng được một sân khấu nhỏ và đẹp. Học sinh các lớp ra sân ngồi vào ghế nhựa,  thầy cô giáo thì ngồi vào vị trí có ghế gỗ đã được chuẩn bị trước, sau đó mọi người vui vẻ xem những tiết mục biểu diễn của trường. Lần này nhà trường còn mời một đoàn xiếc nhỏ trên thành phố chuyên đi diễn cho những thôn ở vùng sâu vùng xa như thôn Hoài Hóa này; đoàn xiếc biểu diễn rất nhiều tiết mục hay, mọi người đều rất thích thú, riêng có một người dường như không chú ý đến các tiết mục trên sân khấu. Thiên Tỉ cứ đảo mắt nhìn xung quanh tìm Tuấn Khải, anh ngồi phía trên đầu hàng gần chỗ giáo viên, còn chỗ cậu là tận cuối dãy ghế vì lớp cậu là lớp trung bình, khoảng cách thật quá xa, cậu chỉ dám nhìn đằng sau chứ không chạm vào được.

Chiều tan học về Thiên Tỉ không dám đi cùng Tuấn Khải nữa vì xấu hổ quá, cậu làm anh thất vọng, cậu cảm thấy không có mặt mũi gặp anh nhưng vẫn muốn nhìn anh nên đành lủi thủi đi mãi phía sau anh. Hôm nay hình như Tuấn Khải đưa bạn về nhà cùng làm bài tập, anh đi chung với vài người bạn cùng lớp, nam có, nữ có, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ lắm, Thiên Tỉ cũng muốn một lần được cùng anh trò chuyện như thế.

- Ê, Tuấn Khải, cậu bạn phía sau cứ theo chúng ta hoài kìa. – Một người bạn của Tuấn Khải nhìn ra sau, hất hất mặt ám chỉ Thiên Tỉ.

- Mặc kệ cậu ấy, nhà cậu ấy cùng đường với nhà tôi thôi.– Tuấn Khải lên tiếng nói vẫn với cái dáng vẻ không quan tâm đến xung quanh đó và cũng không hề quay đầu lại nhìn Thiên Tỉ.

- Tôi nhận ra cậu ta này, cậu ta là Dịch Dương Thiên Tỉ, nhà cậu ta cũng nghèo, mẹ với chị gái thì bán hoa tươi, cha thì làm thợ mộc. Cậu ta thì học lớp kém nhất trường và là một người cũng hết sức bình thường. – Một cô bạn học khác của Tuấn Khải nói.

- Này, hoa trong lễ hội của trường lần này là của nhà cậu ấy đấy, hoa tươi với đẹp mà.Tôi thấy chân cậu ấy bị đau mà vẫn tự mang hoa tới giao cho Tuấn Khải. Trông cậu ấy có vẻ hiền đấy chứ nhỉ? Hay mình rủ cậu ấy tham gia học nhóm cùng, có khi lại biết được  nhiều điều hay ho đấy. – Một cậu bạn khác đề nghị với mọi người.

- Nhưng cậu ta khác trình độ mình mà. - Cậu bạn vừa rồi quay lại thấy Thiên Tỉ tiếp tục lên tiếng.

- Coi như mình giúp đàn em cùng trường đi. Tuấn Khải cậu thấy sao? - Cậu bạn vừa đưa ra đề nghị cố gắng thuyết phục mọi người trong nhóm.

- Tùy mọi người thôi. – Tuấn Khải nói một câu xong lẳng lặng đi trước.

Vậy là hai cậu bạn học của Tuấn Khải liền quay lại đi tới chỗ Thiên Tỉ mỉm cười rồi nói:

- Này bạn học, em có muốn học nhóm cùng với bọn anh ở nhà của Tuấn Khải không?

- Dạ? – Thiên Tỉ tròn mắt ngạc nhiên, nghe đến 3 chữ "nhà Tuấn Khải" là cậu không thể suy nghĩ gì nữa chỉ vội gật đầu luôn. Nhưng Thiên Tỉ không biết rằng đó lại là một sai lầm để khiến cậu càng nhận ra: Cậu và Tuấn Khải thật sự rất khác nhau, khác nhau rất nhiều điều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hagiangkts