Phần 60: * Gấu bông* cực ấm
Bây giờ cậu thực sự thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời , tại sao lại đi tin một tên sói già đóng giả cừu non như anh chứ ? Cậu mặc kệ anh , không để ý đến anh chứ không cậu sẽ giận đến mức đứt dây thần kinh não mà đột tử chết mất . Thiên Tỉ tiếp tục an phận nằm xuống , mặc kệ cái xúc tua mặt dày kia tiếp tục bám quấn lấy mình . Thiên Tỉ lẩm bẩm chửi rủa :
- Đúng là cái đồ lão già mặt dày !
- Em vừa nói gì ? _ Vương Tuấn Khải quay ra hỏi .
- A ... Không ... không có gì ! _ Thiên Tỉ trưng bộ mặt tươi cười nói nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa anh thậm tệ . Tiếp sau đó , Vương Tuấn Khải bỗng tắt điện , cậu quay ra ôm cứng lấy anh , hét lên - Anh bật điện lên đi !
Bình sinh cậu ghét nhất buổi tối , cũng ghét nhất là bóng đêm , sợ nhất bóng tối , vì thế mỗi khi đi ngủ bên cậu luôn có đèn ngủ . Sống với anh đã lâu cậu vẫn không bỏ được thói quen đó , chia phòng thì cậu lúc nào cũng bật điện sáng trưng lên dù có tốn điện hay không . Bởi vì không có đèn ngủ nên sử dụng tạm đèn huỳnh quang , rất tốn nhưng cậu không muốn sống trong tối thui đâu .
- Rất tốn điện ! _ Anh nói .
[ Bất giác trên khuôn mặt anh hiện lên một nét cười . Không ngờ cậu lại sợ tối , đây là điểm yếu duy nhất của cậu , anh chắc chắn phải lợi dụng triệt để . Nhưng anh cũng không đành lòng nhìn cậu đang trốn trong ngực anh mà run lẩy bẩy . Tuy anh rất ghét để điện sáng khi ngủ nhưng chiều theo ý cậu , anh sẽ cố gắng chịu đựng , mai nhất định phải đi mua đèn ngủ . Anh tin có liều thuốc ngủ là cậu ở đây anh nhất định sẽ không lo mất ngủ . Còn bây giờ có một người đang ở quán bar uống say đến không biết trời đất . Vừa uống vừa suy nghĩ xem bây giờ cô đang làm gì , có phải cùng Vương Tuấn Khải " vui vẻ " hay không ? Nghĩ đến đây , hắn lại thấy tức giận . Vốn muốn mượn rượu quên đi cậu nhưng càng uống lại càng nhớ rõ . Hình bóng cậu như bóng ma cứ luẩn quẩn trong lòng hắn muốn xóa cũng không thể nào xóa được . Hắn không biết mình bị say bởi rượu hay say vì cậu nữa . Thiên * m.n chú ý nha ~~ ko phải Thiên Tỉ đâu ~ Đây là kẻ thù của Vương Tuấn Khải đang muốn cướp Thiên Tỉ ! Mọi thắc mắc xin quay lại các chap trước đọc lại nha~* cứ uống , không biết uống bao lâu và bao nhiêu , uống đến mức hắn gục xuống và được thuộc hạ đưa về lúc nào không hay nữa ] . Tuy là nói thế thôi chứ thực sự nằm trong lòng Kỳ rất ấm nha . Nhớ lần trước anh cũng ngủ cạnh cậu nhưng lúc ấy do cậu mệt quá nên không biết , cũng không cảm nhận được . Cậu thấy anh cũng thật là chiều chuộng mình , tuy là biết bật điện rất tốn nhưng anh vẫn vì cậu mà bật để cho cậu ngủ . Cậu không xoay người nữa , trực tiếp vùi đầu vào ngực anh , ngủ thiếp đi , còn không biết mình ôm anh từ lúc nào nữa . [ Anh mỉm cười , trong nét cười mang theo sự hạnh phúc mà từ trước đến nay , giờ anh mới cảm nhận được . Ngày xưa anh không biết yêu là gì và cũng chưa từng yêu , chỉ nghe người ta nói yêu rất khổ sở . Anh không quan tâm , nghĩ rằng cả đời này sẽ không yêu ai hết. Con người mà , rất khó để thoát khỏi lưới tình . Tạo hóa sinh ra con người có trái tim là để yêu thương , làm sao có thể không vướng vào lưới tình cho được . Dù sao người của anh còn quá trẻ , quá non nớt để hiểu hết các việc xấu trong xã hội , hiểu hết sự đời gian ác như thế nào . Nhưng nói gì đi nữa anh nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt , sẽ không để cậu chịu bất cứ tổn thương nào . Nghĩ đến đây , anh lại mỉm cười hạnh phúc mà đi sâu vào giấc ngủ ]
----------------END CHAP 60---------------
Hết nhá~ Công việc hôm nay đã xog!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro