Phần 30: Kế hoạch trả thù(2)
Cậu đang chăm chú pha pha chế chế mấy cái dung dịch , trộn ba loại thuốc với liều lượng cực nhiều , sau đó cho vào một lon nước màu vàng * bò húc ấy ạ ! * . Còn tỏi , bột ớt , các gia vị chua cay thì tôi say nhuyễn ra , để tạm sang một bên khi nào sẽ dùng đến . Sau đó xem xét dây pháo có đủ dài hay không ? * mua pháo để làm gì ? ăn mừng à ? * Nhưng cậu bỗng thấy thiếu thiếu cái gì đó , hình như là phi tiêu . Đúng rồi , chắc chỗ anh có , khi nào hỏi mượn cũng được . Còn nếu không có thì để mua sau . Rồi cầm con dao lên để chuẩn bị gọt táo , trong lòng đang rất phấn khởi vì cái kế hoạch dã man con ngan của mình . Đúng lúc này , cửa bật mở , anh bước vào , cậu ngạc nhiên :
- Không phải anh đang đi làm sao ?
- Em tính làm gì ? Không phải định ... ? _ Anh giật phắt con dao trong tay cậu , giọng gay gắt .
- À ~ ! Ý anh nói là tự sát sao ? Em không có ngu như vậy đâu , đời còn dài , còn nhiều thứ đáng để em chú ý hơn kìa , sao em lại nỡ ra đi chứ ?
- Thế em cần mấy thứ này để làm gì ? _ Anh giơ con dao ra
- Anh thật là ... em đang định gọt táo để ăn . Tự dưng anh xông vào , thật là mất hứng mà ! _ Cậu ca thán , rồi tiếp - À ! Chỗ anh có phi tiêu không ?
- Em hỏi đẻ làm gì ? _ Anh hỏi
- Trả lời đi chứ , có hay là không ?
- Có . Em hỏi để làm gì ? _ Anh tiếp tục không buông tha
- Có việc cần mà ! À ! Tối nay anh về sớm nhé , chắc chắn có kịch hay để xem , anh cũng được tham gia nữa đó ! _ Cậu nháy mắt một cách tinh ranh với anh rồi đẩy anh ra khỏi cửa , nói - Đi ! Đi làm đi ! Tối nay nhớ về sớm ! _ Sau đó đóng sập cửa không choanh hó hé thêm câu nào
Đến chiều anh về cậu đã ăn xong cơm tối , ngoan ngoãn ngồi trên giường . Khi thấy anh đến bên , cậu nịnh bợ , lôi kéo :
- Anh còn nhớ mấy kẻ lưu manh hôm trước dám đụng tới em không ? Anh có thể đưa em đi gặp chúng không ?
- Em muốn gì ? Không phải em nói tha cho chúng sao ?
- Em đâu có nói là tha cho chúng , chỉ bảo là muốn giữ chúng lại thui . Em còn chưa chơi đã với chúng làm sao có thể dễ dàng tha cho chúng được .
- Vậy em muốn sao ? _ Anh có vẻ khó hiểu
- Bí mật ... không được bật mí . Đi mà ~ ! Đưa em đi ! Nha ~~~~ ! _ Cậu ra giọng nũng nịu
- Được rồi ! Đi thôi ! _ Anh gật đầu một cái . Trước khi bọn họ rời đi , anh gọi điện , một câu ngắn gọn nhưng súc tích - Chuẩn bị đi !
Từ bên ngoài , mấy tên vệ sĩ cũng đi theo cứ y như cậu là phạm nhân của bọn họ không bằng . Anh đưa cậu đến một cái biệt thự khác trông có vẻ khá vắng , bên ngoài nhìn vào thì rất bình thường , không có gì khác là nhưng đến khi vào trong thì ở bên trong toát ra một mùi vị rất kinh tởm , còn có cả sát khí ngút trời * Thật nguy hiểm!*. Cậu rùng mình một cái , không khỏi cảm thấy hối hận vì mình đã nhất quyết muốn đến , nhưng đến rồi thì biết làm sao ? Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu , những ngón tay đan xen nhau , cậu nhìn lên : là anh , anh đang nhìn cậu trìu mến . Đến một căn phòng trông có vẻ khá yên tĩnh , anh mở cơ quan mật , lập tức một căn phòng khác được mở ra . Lúc bước vào thấy nó không yên tĩnh như vẻ ngoài của nó , rất ồn ào , xem ra bức tường kia cách âm khá tốt . khi thấy anh đến , tất cả đang náo loạn bỗng nhiên nghiêm trang y như trong quân đội , cùng tung hô 2 tiếng :
- Bang chủ !
Anh không nói gì , phẩy tay rồi bước lên chiếc ghế ở chính giữa phòng cũng là vị trí dành cho người cao nhất , khí thế oai phong ngồi xuống . Sau đó anh kéo cậu lại , để cho cậu ngồi vào lòng anh rồi ôm cậu vào lòng . Cậu bỗng nhiên được ôm nên bị đỏ mặt , không hiểu sao tim đập nhanh hơn một nhịp * Sắp vợ chồng đến nơi rồi còn đỏ mặt*. Cậu quan sát xung quanh , nơi này được trang hoàng khá đặc biệt : toàn màu đen mang theo mùi vị hắc ám . Chiếc ghế mà anh đang ngồi còn được phủ một lớp lông thú chất lượng cao , sa hoa không kém các quán bar chút nào , có khi còn hơn ấy chứ . Anh bỗng gọi cái tên Vương Vũ , hình như là một trợ lí kiêm cánh tay đắc lực của hắn
- Mang ra đây ! _ Từ từ năm kẻ được đẩy ra , anh đẩy cậu xuống , nói - Tùy em xử lí !
Cậu nhếch mép một cái , đi xuống chỗ năm tên vẫn còn đang run rẩy , co rúm lại với nhau . Cậu đi vòng quanh chúng , ra vẻ nguy hiểm , hỏi :
- Mấy người nghĩ tôi sẽ cho mấy người hình phạt ra sao ?
- Chúng tôi sai rồi , xin cô đừng làm hại chúng tôi . Chúng tôi còn mẹ già con thơ ...
- Mẹ già con thơ ? _ Cậu tiếp tục cái điệu cười nhếch mép đáng sợ ấy - Lúc tôi nhắc nhở mấy người thì sao không thấy các người có vẻ không để ý nhỉ ? Vì vậy đến bây giờ đừng có lôi nó ra trước mặt tôi . Lúc trước là mấy người không tự lo cho mẹ già con thơ nhà mình , đến hôm nay thì đừng có trách tôi !
-------------END CHAP 30----------------
Vậy là đã hết 30 chap rồi ! Nhanh nhỉ ! Nhân đây au xin chân thành cảm ơn mấy chế đã cùng au đi suốt 30 chap ko bỏ chap ! Xie xie* cúi đầu cảm tạ*
Để ăn mừng sự kiện này au quyết định sẽ đăg thêm 1 chap là chap 31 khuyến mại cho mấy chế vào ngày hôm nay. Định bụng là đăg đến 30 nhưg zui nên đăg thêm.!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro