
Phần 23 : Vì em thôi!
Cậu sụp xuống , xụi lơ trên mặt đất , nước mắt không ngừng tuôn rơi . Quả nhiên đánh cuộc tình cảm vào vụ này không đáng chút nào , đến tột cùng người đau khổ lại chính là mình . Trong lòng cậu không ngừng tự hỏi " tại sao mình lại có người ba độc ác tới mức ép con mình tới đường cùng như vậy ? " Nhưng ba mẹ không ai có thể lựa chọn cả , được đến với thế giới này đã là điều hạnh phúc lắm rồi ! Bỗng nhiên Khải tiến đến gần , ôm cậu vào lòng , nói : - Khóc đi !
Cậu bây giờ đã mệt mỏi lắm rồi , không muốn ngụy trang cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ nữa . dưới tác động mãnh liệt như thế , làm sao có ai chịu nổi chứ ! Huống hồ gì cậu cũng chỉ là một con người nhỏ bé , một đứa trẻ , cũng yếu đuối như ai thôi , cũng cần người che chở như ai thôi . Cậu lao ngay vào lòng Khải bật khóc nức nở , tay bấu chặt vào người anh . [ Khải sửng sốt tột độ , anh cứ nghĩ lần này cậu sẽ cự tuyệt và đẩy anh ra nhưng không ngờ cậu không những không đẩy anh ra mà còn chọn bờ vai anh để mà khóc . Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu yếu đuối như thế này , thật khác xa so với vẻ ngoài hung tợn của cậu lúc nãy . Nhưng nhìn cậu khóc anh lại càng thấy đau lòng hơn , nước mắt cậu như chuỗi trân châu đứt dây từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm áo anh , thấm đẫm vào da thịt săn chắc và cũng làm đau nhói trái tim anh . Bờ vai gầy yếu mỏng manh của cậu tại sao lại phải cứ tự mình gánh chịu như vậy chứ ? Anh thề nếu như anh có được cậu anh sẽ không để cậu phải khóc như thế này * có làm đc ko anh ? đời ai biết đâu đc chứ " NGỜ " chứ ! * nhưng anh sợ không còn cơ hội vì trái tim cậu không dành cho anh nữa . Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ , chưa nhận thức được đâu là yêu nên mới có tình yêu đầu khờ dại . Anh tin sẽ có một ngày con tim cậu sẽ rung động vì anh * ngày đó ko còn xa nữa đâu , anh cứ yên tâm ! * ]
Sau khi khóc chán chê , cậu lau nước mắt , ngẩng lên nhìn Khải . Người con trai này đây khiến cậu cảm thấy mình tràn đầy cảm giác tội lỗi và hối hận . Cậu nợ người này quá nhiều * vậy thì còn ko mau chóng trả nợ cho ng' ta * sợ là sẽ không trả hết được . Tuy sống với Khải không được bao lâu nhưng cậu cũng đã nắm được một vài phần tính cách của anh : tuy là người ngạo mạn nhưng rất dịu dàng , luôn yêu chiều cậu và nhường cậu hết sức có thể , đối xử rất tốt với cậu . Cậu đâu có mù mà không nhận ra , chỉ là lúc ấy cậu không thể tiếp nhận , như thế cậu sẽ rất áy náy . Cậu vươn tay đưa lên má Khải , nói với giọng nhẹ nhàng mà cậu chưa bao giờ nói với anh . Cậu thực muốn bù đắp cho những lỗi lầm của mình , hỏi :
- Có đau không ? Xin lỗi tôi hơi mạnh tay ! _ Khải bỗng nhiên nở nụ cười với cậu , một nụ cười hết sức ngọt ngào . Cậu cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất từ trước đến giờ cậu từng chứng kiến , cậu tự hỏi trong lòng :"Tại sao anh ta chẳng bao giờ cười một nụ cười như thế" .
[ Khải quả thực rất vui , cuối cùng những việc anh làm coi như là không đổ sông đổ biển , chí ít ra bây giờ cậu cũng quan tâm , để mắt tới anh một chút . Cho dù là chuộc lỗi cũng được , thương hại cũng được , giả tạo cũng không sao , dù sao cậu cũng vì anh mà rung động một ít , coi như bước đầu chinh phục con mèo nhỏ lợi hại này đã dành được thắng lợi ] . Cậu tiếp :
- Tại sao anh biết rõ mà lại không nói với tôi ? Tôi nhất định sẽ làm rõ mà ! Đúng là khờ khạo !
- Vì em thôi ! _ Khải nói rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu trong khi cậu chưa kịp chuẩn bị . Nhưng tại sao lần này không có chút phản kháng mà còn có chút chờ mong ? Cậu không thể hiểu nổi cơ thể mình . Bây giờ cậu chỉ biết nghe theo tiếng gọi của cơ thể , biết rằng cậu cần đáp lại nụ hôn này mà quên mất rằng Tuấn cũng đang mong chờ cậu . Cậu vươn tay , không nghĩ được gì nữa , theo bản năng cơ thể dẫn dắt , cậu đáp lại một cách vụng về [ Khải cũng rất bất ngờ cậu lại dễ dàng bị thuần phục như vậy , ngược lại còn đáp lại nụ hôn của anh nữa . Tuy động tác có hơi vụng về nhưng cậu có phản ứng là anh vui rồi ]
Một lúc sau , khi có vẻ thiếu oxi trầm trọng , cậu mới được Khải tha cho . Khi Khải bỏ ra , khuôn mặt cậu đỏ bừng , không khí có phần lúng túng . Cậu đứng dậy , không nói không rằng , xấu hổ chạy ra ngoài mà còn quên nhặt điện thoại . Lần này cậu đến tìm ba cậu. Vào trong nhà , cậu bay ngay đến chỗ ba cậu , dùng giọng phẫn nộ , hỏi :
- Tại sao ba lại làm như vậy ? _ Ba cậu đang đọc báo uống trà nhàn nhã , không ngẩng đầu lên , trả lời - Ngoan ngoãn chia tay nó cho ta !
- Tại sao ba cứ hết lần này đến lần khác ép con lấy anh ta ? Con căn bản không yêu anh ta , cuộc hôn nhân này nhất định sẽ không có hạnh phúc , hà cớ gì ba vẫn còn muốn nó diễn ra ? Chả nhẽ ba nhẫn tâm nhìn con gái mình chôn chân trong cuộc hôn nhân đó ư ?
- Không có hạnh phúc ? Thằng Khải có cái gì không tốt bằng cái thằng đó ? Lại vì thằng kia chứ gì ? Mày không chia tay với nó thì chuẩn bị nhặt xác nó đi !
--------------------END CHAP 23--------------------
Mai chắc au sẽ lặn vì ko có t/g up truyện nên nay tranh thủ up cho mấy chế mấy chap nek ~~ Thấy au chăm hơm nak!! Cho au xin ít cmt để còn sửa chữa chỗ sai chứ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro