Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

"Tiểu, Tiểu Khải. . ."

"Thiên Tỉ? ! "

Nghe được Dịch Dương Thiên Tỉ không giống như mọi khi gọi cả tên họ của mình, nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ dần dần ngưng nước mắt, cảm nhận được cảm xúc của cậu ổn định, trong lòng Vương Tuấn Khải không kìm được mà vui vẻ. Chậm rãi buông Dịch Dương Thiên Tỉ ra, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhẹ nhàng giúp cậu ấy lau đi nước mắt.Vương Tuấn Khải động tác nhẹ nhàng ẩn chứa sự ôn nhu không thể diễn tả khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ không tự chủ mà chìm vào sự ôn nhu ấy.

"Thiên Tỉ, tôi biết tôi không có tư cách gì bảo vệ cậu, quan tâm cậu, quý trọng cậu, bởi vì chúng ta chỉ gần như bạn bè. . .tôi không biết mình đã làm gì động chạm tới nỗi buồn của cậu, khiến cậu thương tâm, nhưng tôi biết nếu cậu không muốn nói cho tôi biết, tôi cả đời cũng không thể biết được . . .Cho nên chúng ta làm bạn thân đi, như vậy tôi cái gì cũng đều có thể nói với cậu, nhưng tôi muốn biết ý kiến của cậu, nếu cậu thấy phiền vậy cứ coi như tôi nói linh tinh đi. . ."

". . .Không đâu, có thể làm bạn với anh rất vui, không biết bao nhiêu người mong muốn mà không được đâu, ha ha. . ."

Dịch Dương Thiên Tỉ không dấu vết tránh khỏi cái ôm ấm áp của Vương Tuấn Khải, vỗ vỗ đầu dường như muốn đem mình đánh tỉnh, sau đó lập tức hướng Vương Tuấn Khải cười cười khiến cho Vương Tuấn Khải trong lòng không rõ là tư vị gì nhưng lại sợ chạm tới vết thương của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải chỉ có thể gặm đầu bút bất đắc dĩ nghịch giấy nháp.

"Này, Vương Tuấn Khải, anh thích cậu ấy thì hãy cố gắng theo đuổi, đừng để bản thân phải hối hận!"

Vương Tuấn Khải cau mày, không phải là vì nhắc đến chuyện tình cảm với Vương Nguyên nhi mà là vì cách xưng hô của Dịch Dương Thiên Tỉ. . .

{ Dịch Dương Thiên Tỉ cậu có thể nói cho tôi biết, cậu rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy . . .

Vì cái gì đối với tôi lúc nóng lúc lạnh. . .tâm tư của cậu tựa như vực sâu, tôi nhìn không được a. . .

Cậu biết không, so với sự lạnh lùng hiện tại tôi lại càng thích nụ cười vui vẻ trước kia của cậu . . .}

{Vương Tuấn Khải, em biết em hoàn toàn hiểu được chúng ta là bạn bè. . .

Tại sao phải đối với em như vậy, làm cho em đối với anh hoàn toàn hết hi vọng không được sao?. . .

Vì cái gì lúc em bên bờ vưc thẳm lại bên cạnh em giữ chặt em, cho em ấm ấp, sau đó lại nhẫn tâm đẩy em xuống. . .

Lặp đi lặp lại, đùa bỡn em, làm như vậy rất vui sao. . .

Buồn cười, thật sự rất buồn cười. . .mày thế mà lại ở trước mặt anh ấy rơi lệ, Dịch Dương Thiên Tỉ mày thật sự là, thật sự là rất đáng buồn. . .

Vương Tuấn Khải, anh rất tốt với em, muốn làm bạn với em cũng chỉ xuất phát từ thương hại em đi. . .}


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: