Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17-19

Chương 17:

Dịch Dương Thiên Tỉ vẻ mặt lo lắng chạy về phía Vương Tuấn Khải, ôm Vương Tuấn Khải ngã qua một bên.

"Rầm! !"

Tấm biển quảng cáo thật lớn lung lay rồi rơi xuống, nện mạnh trên nền đất nơi Vương Tuấn Khải vừa đứng, cát bụi bay mù mịt.

"Thiên, Thiên Tỉ! Thiên Tỉ em có sao không?"

"Khụ, khụ. . .Vương Tuấn Khải! ! Anh đang làm cái gì vậy? Em gọi anh anh cũng không để ý. Biển quảng cáo lớn như vậy, nếu rơi vào anh thì phải làm sao bây giờ?"

Nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng mình đang tức giận, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy thật vui vẻ, si ngốc cười nhìn cậu.

"Thiên, cậu không sao chứ?"

Phong Khanh Vũ vội vã kéo Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn một lượt, thấy Thiên Tỉ không sao mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Thiên Tỉ cười lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, bất đắc dĩ nhìn người trước mặt đang cười ngây ngô, nhẹ nhàng thoát ly khỏi cái ôm của Vương Tuấn Khải nhưng khi thấy ánh mắt hoảng hốt của đối phương tâm liền mềm nhũn. Cắn cắn môi, Thiên Tỉ vẫn là quyết định ngồi xuống.

"Thiên Thiên . . .Đừng đi. . ."

"Tiểu Khải!"

"Thiên Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh, anh. . .Đừng, đừng đi. . .amh sợ, đừng đi Thiên Thiên. . ."

Gắt gao ôm Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng, cơ thể không kìm được mà run rẩy.

Vương Tuấn Khải yếu ớt như vậy khiến Dịch Dương Thiên Tỉ đau lòng.

Vương Tuấn Khải, đối với anh em rốt cuộc là gì?

Trong trái tim anh thật sự có một vị trí nhỏ nhoi dành cho em sao?

Nhẹ nhàng đưa tay ôm lại Vương Tuấn Khải, tựa cằm lên vai anh

Cuối cùng, đây là lần cuối cùng

Để cho em tham lam có được sự ấm áp của anh đi. . .

Chương 18:

"Thiên Thiên, Thiên Thiên mau vào đi! Hôm nay trời rất lạnh."

"A. . .Ba mẹ anh không có nhà thật sao, nếu không em không . . ."

"Ừ! Bọn họ tham gia tiệc công ti, không cần lo lắng! Nè, thay dép bông đi, sẽ ấm hơn đó, anh đã mở TV rồi"

"Được rồi. . .A! Anh đang làm gì vậy? Mấy thứ này đã nguội lạnh hết rồi, ăn vào sẽ đau bụng đó."

Vốn chỉ định ở lại công viên cùng Vương Tuấn Khải một chút, không ngờ Vương Tuấn Khải sống chết không chịu để Dịch Dương Thiên Tỉ rời đi, chỉ cần khoảng cách xa một chút tâm tình Vương Tuấn Khải sẽ trở nên kích động. Chỉ sợ Vương Tuấn Khải trên đường sẽ xảy ra chuyện Dịch Dương Thiên Tỉ đành theo anh về nhà. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải vì mình mà đi lấy dép bông, lại mở TV trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ như có dòng nước ấm chảy qua. Đổi giày xong lại thấy Vương Tuấn Khải ngồi bên bàn ăn, đồ ăn sớm đã lạnh ngắt. Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận lại có vài phần bất đắc dĩ giật đi đồ ăn trong tay Vương Tuấn Khải.

"Thiên Thiên, Thiên Thiên em đừng tức giận, anh, anh không ăn nữa có được không?"

Vương Tuấn Khải tựa như con mèo nhỏ bị dọa sợ, hô hấp dồn dập ôm chặt Dịch Dương Thiên Tỉ, hai mắt mở lớn. Thiên Tỉ cảm thấy Vương Tuấn Khải có chút bất thường nhưng cũng không rõ ràng lắm, vỗ nhẹ lưng trấn an Vương Tuấn Khải.

"Đồ ăn lạnh không tốt cho dạ dày, anh nếu muốn ăn, em giúp anh hâm nóng lại."

"Được. . ."

Nhìn thấy bóng dáng Thiên Tỉ đi vào bếp Vương Tuấn Khải tựa hồ có một loại lỗi giác. . .

Chương 19:

Nhìn thấy bóng dáng Dịch Dương Thiên Tỉ dần rời xa chính mình, Vương Tuấn Khải có cảm giác như chính sinh mệnh của mình đang từ từ rời đi, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng , thanh âm khàn khàn gọi

"Thiên, Thiên Thiên. . ."

Đang bận giúp Vương Tuấn Khải hâm nóng lại đồ ăn Dịch Dương Thiên Tỉ không nghe được Vương Tuấn Khải nhỏ giọng gọi mình, không nghe được đáp lại Vương Tuấn Khải bắt đầu kích động, trong đầu thoáng hiện lên cảnh Dịch Dương Thiên Tỉ bị ngã xuống cầu thang, bị đưa đến bệnh viện, sau đó yên lặng nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, còn có ngày đó Vương Tuấn Khải nhìn thấy góc tường loang lổ vết máu. Bên tai vang lên giọng nói lạnh lẽo

"Vương Tuấn Khải tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Tiểu Thiên nhi ra một chút! Cậu không xứng đáng yêu cậu ấy!"

"Vương Tuấn Khải, nhớ cho rõ, cậu không coi trọng cậu ấy, sẽ có người thay cậu coi trọng cậu ấy!"

Đầu rất đau, mi mắt càng ngày càng nặng, Vương Tuấn Khải té ngã trên mặt đất, trước khi mất đi ý thức hình ảnh cuối cùng đọng lại là khuôn mặt hoảng hốt lo lắng của Dịch Dương Thiên Tỉ

.................................................................................................................................................

"Tiểu Khải. . .Tiểu Khải. . ."

Thiếu niên ngồi trước cửa phòng cấp cứu, đôi môi tái nhợt lặp đi lặp lại hai chữ, trong lòng tràn ngập bất an cùng sợ hãi, hốc mắt hồng hồng nhưng không hề rơi một giọt nước mắt, thân hình run rẩy khiến cho mọi người đi qua đều thấy lo lắng.

"Thiên, Thiên cậu không sao chứ?"

Phong Khanh Vũ tới trước mặt Dịch Dương Thiên Tỉ một tay ôm cậu vào lòng, cảm nhận được sự tồn tại của cậu, bất an trong lòng mới dịu đi một chút.

"Hức. . .! Phong! ! Hức hức. . .Tiểu Khải, Tiểu Khải anh ấy. . .Hức. . ."

Nhìn thấy người mình tin tưởng, Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc không kìm được, gắt gao ôm lấy Phong Khanh Vũ, trốn trong lồng ngực Phong Khanh Vũ khóc lớn.

"Ngoan, yên tâm đi, cậu ta đang được cấp cứu, sẽ không có chuyện gì, không có chuyện gì"

"Ừ, oa oa oa oa. . ."

Hành lang bệnh viện quanh quẩn tiếng khóc nho nhỏ của Dịch Dương Thiên Tỉ, thời khắc nhìn thấy Vương Tuấn Khải ngã xuống cậu thực sự bị dọa sợ rồi, Phong Khanh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lẳng lặng ôm chặt Dịch Dương Thiên Tỉ cố gắng làm cậu an tâm.

"Cạch"

"Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân? Người nhà có ở đây không?"

"Bác sĩ, anh ấy, anh ấy là anh trai cháu,anh ấy thế nào rồi bác sĩ?"

Thấy bác sĩ cấp cứu hỏi người nhà Dịch Dương Thiên Tỉ vội vàng lau nước mắt, lấy quan hệ anh em hỏi tình trạng của Vương Tuấn Khải.

"Yên tâm, vì ăn uống thất thường nên mới ngất xỉu như vậy, chỉ cần truyền dịch, nghỉ ngơi tốt thì sẽ không sao, có điều. . ."

"Sao vậy bác sĩ?"

"Cậu cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, bệnh trầm cảm của bệnh nhân chuyển biến xấu, quan trọng hơn nữa cậu ta tâm thần rối loạn nếu cố trị liệu ngược lại càng khiến bệnh thêm nặng, cứ để thuận theo tự nhiên, không được làm gì kích thích cậu ta, có thể để người cậu ta mong muốn ở bên cạnh cậu ta là tốt nhất, nếu không chỉ sợ bệnh nhân có thể chết bất cứ lúc nào vì tinh thần lao lực quá độ. . ."

"Sao lại thành ra như vậy. . ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: