Chap 7
Đúng lúc này, bên ngoài phòng ngủ có tiếng lạch cạch, đó là tiếng mở cửa phòng.
Tuấn Khải và Thiên Tỉ sững người.
Sau đó là tiếng bước chân mỗi lúc một gần và giọng nói đầy sốt ruột của thư ký La: "Tổng giám đốc, nếu anh còn không xuất phát, e là chúng ta sẽ lỡ chuyến bay mất..."
Sau khi đến sân bay, Thiên Tỉ mới biết địa điểm đến của chuyến công tác lần này là New York.
Dịch thị vốn có kế hoạch hợp tác với nhà phân phối mỹ phẩm lớn nhất khu vực Bắc Mỹ, chính thức tiến vào thị trường này. Thế nhưng hai bên vẫn chưa đạt được thỏa thuận do vấn đề lợi nhuận, thậm chí cuộc đàm phán trước đó còn khiến dự án đứng bên bờ phá sản. Lần đàm phán tiếp theo đáng lẽ diễn ra vào tháng trước, vì Dịch Thiên Phú bị trúng gió phải nằm viện nên trì hoãn đến bây giờ. Vương Tuấn Khải đảm nhiệm chức Tổng giám đốc, đương nhiên anh ta sẽ tiếp nhận vụ làm ăn hóc búa này.
New York là một thành phố tuyệt vời, thế nhưng Thiên Tỉ không thấy thoải mái về chuyến công tác. "Hộ chiếu của tôi vẫn ở nhà."
Trong lòng cậu thầm oán trách Tuấn Khải, đi nước ngoài công tác chứ có phải đi chơi đâu? Sao sếp của cậu không nhắc nhở cậu về nhà lấy hộ chiếu mà bắt cậu đến nhà anh một cách khó hiểu như thế?
Thiên Tỉ đang chuẩn bị gọi điện nhờ người nhà cầm hộ chiếu ra sân bay thì Tuấn Khải đột ngột dúi vào tay cậu một quyển hộ chiếu. Thiên Tỉ mở ra xem, đó là hộ chiếu của cậu.
Trong lúc Thiên Tỉ còn nghi hoặc, sếp của cậu đã nói bằng giọng không biết xấu hổ: "Chuyến công tác lần này, tôi không định đưa em đi cùng, nhưng hôm qua tôi làm việc suốt đêm không ngủ, sang văn phòng em lại thấy em ngủ say sưa, trong lòng tôi mất thăng bằng nên mới quyết định để em đi cùng."
Thiên Tỉ dở khóc dở cười. Thật ra lời giải thích khá đáng yêu nhưng Thiên Tỉ vốn không có cảm tình với vị sếp nên cậu tỏ ra bực dọc: "Tại sao hộ chiếu của tôi lại nằm trong tay anh?"
"Giám đốc Lưu mang đến."
Thiên Tỉ giật mình, do không chú ý nên cậu đã bỏ lỡ một tia thăm dò trong đáy mắt Tuấn Khải. Sau đó anh nói: "Lúc bấy giờ em ngủ say quá, cậu ta gọi cho em mười mấy cuộc. Tôi đã nghe điện thoại giúp em, nhân tiện nhờ cậu ta mang hộ chiếu của em đến công ty."
Thiên Tỉ không thể tin tất cả những chuyện này xảy ra ngay trước mắt cậu. Cậu cảm thấy hơi sợ người đàn ông trước mặt. Thiên Tỉ biết cậu không đối phó được với anh ta nên liếc bốn phía xung quanh, tìm cớ tránh người đàn ông này càng xa càng tốt. Cuối cùng cậu cũng bắt gặp thư ký La đứng cách đó không xa. "Tôi đi giúp thư ký La làm thủ tục." Nói xong, cậu lập tức rời khỏi đó, không chậm trễ nửa giây.
Nhưng trong chuyến bay dài đằng đẵng, THiên Tỉ khó tránh khỏi việc đối mặt với Tuấn Khải. May mà cậu còn có công việc chưa hoàn thành, có thể "giết" thời gian.
Mạng lưới tiêu thụ của Dịch thị hiện nay bao gồm các cửa hàng mỹ phẩm độc quyền, cửa hàng bán nước hoa cao cấp, quầy mỹ phẩm trong các trung tâm thương mại cao cấp, các nhà thuốc, quầy riêng đặt ở siêu thị, cửa hàng miễn thuế tại các sân bay và thành phố...Hai năm nay còn xuất hiện thêm hướng tiêu thụ mới là các cửa hàng bán lẻ tự chọn và các tiệm làm tóc chuyên nghiệp...
Trên máy bay không thể kết nối internet, Thiên Tỉ đành phải tiến hành phân tích dựa theo tài liệu cậu có trong tay, chỉ thế thôi cũng đủ làm cậu bận rộn suốt mười mấy tiếng ngồi trên máy bay.
Sếp của cậu lại rất an nhàn rảnh rỗi. Anh ta giở tờ tạp chí du lịch New York ra xem.
Khoang hạng VIP của máy bay chỉ có tiếng gõ bàn phím tách tách của Thiên Tỉ. Không biết bao lâu sau, hai mắt nhức mỏi, cậu mới tạm thời rời tay khỏi bàn phím, day day ấn đường. Đúng lúc này, đập vào mắt cậu là gương mặt nhìn nghiêng của một người.
Theo bản năng, Thiên Tỉ quay sang ngắm gương mặt đó, lúc đó cậu mới ý thức mình đang ngắm gương mặt nhìn nghiêng của Tuấn Khải, không biết anh chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi hay đã ngủ say.
Ánh mắt Thiên Tỉ chuyển xuống quyển tạp chí đặt trên bàn. Nếu cậu nhớ không nhầm, trước đây Tuấn Khải du học ở Anh, trong khi Thiên Tỉ quen thuộc với New York hơn bất cứ địa danh nào khác. Nhìn bức ảnh chụp buổi đêm New York trên tờ tạp chí, Thiên Tỉ hơi thẫn thờ.
Cậu chưa thấy nơi nào có cảnh đêm đẹp hơn ở New York, bởi lần đầu tiên cậu và Lưu Chí Hoành đặt chân đến New York khi hai người đi du học là vào buổi tối.
Cả thành phố rực rỡ ánh đèn, xe cộ như mắc cửi...
Trong không khí tĩnh mịch, hàng loạt ký ức dội về khiến Thiên Tỉ ngẩn ngơ một lúc. Khi đưa mắt sang bên cạnh, cậu thấy Tuấn Khải không biết tỉnh dậy từ bao giờ, đang lặng lẽ nhìn cậu. Ánh mắt anh ta bình thản nhưng đầy sức mạnh, đôi đồng tử sâu hun hút và lạnh nhạt khiến Thiên Tỉ cảm thấy như bị bóc trần trước mặt anh ta.
Thiên Tỉ ngượng ngùng ho khan một tiếng, đứng dậy: "Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Tuấn Khải không nhìn cậu nữa, hơi nghiêng người để cậu lách ra ngoài.
Vào nhà vệ sinh, Thiên Tỉ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cậu mới bắt đầu nghi hoặc, không hiểu tại sao vừa rồi toàn thân cậu lại bị bao phủ bởi cảm giác bị vạch trần, thậm chí khiến cậu không còn đường trốn chạy.
Có lẽ do đôi mắt của người đàn ông đó có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Hoặc giả, vì thứ tình cảm chưa bao giờ nhận được hồi đáp của đối phương khiến cậu cảm thấy không chốn dung thân.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thiên Tỉ tự kiểm điểm vô số lần, sau đó cậu mới rời khỏi nhà vệ sinh. Không ngờ Tuấn Khải đứng ngay ngoài cửa, ở đầu lối đi chật hẹp. Anh ta khoanh tay trước ngực, gương mặt vô cảm. Thiên Tỉ tưởng anh ta muốn dùng nhà vệ sinh, nhưng mãi không thấy anh ta có ý định vào trong, cậu chỉ còn cách nghiêng người, lách qua anh ta để về chỗ ngồi. Thiên Tỉ còn chưa đi qua, Vưng Tuấn Khải đột nhiên đặt tay lên tường, chặn đường cậu.
Tiên Tỉ rất không vui: "Anh..."
"Nếu tôi không nhầm, Giám đốc Lưu là vị hôn phu của chị gái em..." Anh ta đột nhiên nói.
Thiên Tỉ chau mày cảnh giác.
Gương mặt vốn lạnh lùng, vô cảm của Tuân Khải bỗng hiện ý cười: "Thế nào? Yêu vị hôn phu của chị gái, cảm giác khó chịu lắm đúng không?"
Nụ cười của anh ta ẩn chứa sự chế nhạo.
Thiên Tỉ chưa bao giờ bị một câu nói đơn giản ép đến đường cùng như lúc này, cậu gần như không thể khống chế bản thân. "Con mắt nào của anh thấy tôi yêu anh ấy? Con mắt nào của anh thấy anh ấy là vị hôn phu của Dịch Thiên Nhi?"
Ánh mắt Tuấn Khải dừng trên mặt cậu trong giây lát, sau đó anh ta nâng cằm cậu lên. Thiên Tỉ lùi lại, bị đẩy vào một góc.
Tuấn Khải thưởng thức đủ rồi mới buông cằm cậu: "Rất ít người qua nổi mắt tôi."
Nếu không phải tình cờ nhìn thấy cô tiếp viên hàng không đứng cách đó không xa đang quan sát bọn họ, Thiên Tỉ chắc chắn sẽ dùng vũ lực giải quyết. Bắt gặp nụ cười mỉa mai vẫn còn phảng phất trên khóe miệng Tuấn Khải, Thiên Tỉ cũng nhếch mép rồi kéo cà vạt của anh ta, ép anh cúi đầu. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trong mắt hai người đều có hình bóng của đối phương, anh rất thư thái, còn cậu đầy vẻ tức giận.
"Dựa vào đôi mắt này anh có thể biết trong lòng tôi nghĩ gì? Đúng là khôi hài thật!"
Tuấn Khải không hề bận tâm đến cơn giận dữ của Thiên Tỉ, khóe miệng nhếch lên. "Tôi có thể thấy sự giấu đầu hở đuôi trong mắt em."
Tiên Tỉ cười nhạt, giật cà vạt mạnh hơn. "Vậy anh thử đoán xem, trong mắt tôi anh là cái thứ gì? Bề ngoài hào nhoáng, tự cao tự đại, lúc nào cũng cho mình là đúng..."
Bàn tay đang túm cà vạt của Thiên Tỉ bị anh ta nắm chặt. Dần dần, nụ cười trên môi anh ta trở nên khác thường, rõ ràng sự chú ý của anh ta không còn ở đôi mắt cậu từ lâu.
Lúc này Thiên Tỉ mới nhận ra, ánh mắt anh ta tập trung ở đôi môi cậu.
Cậu giật mình, buông tay nhưng bị anh ta giữ lại. "Lẽ nào em quên, em còn nợ tôi điều gì?"
Năm tiếng đồng hồ sau nụ hôn hụt ở nhà Vương Tuấn Khải, môi anh lại phủ xuống môi cậu, lần này không sai một li.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro