Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47













Vương Nguyên nói như vậy chứng tỏ anh đã nghe thấy câu nói của Dịch Thiên Nhi: "Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên nhìn trúng cậu ở điểm gì?". Cậu bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, không biết người đàn ông này nghe được đến đâu.

Thấy Thiên Tỉ lặng thinh, Vương Nguyên cất giọng trầm trầm: "Chắc cậu không biết, thật ra bố tôi cũng có con riêng".

"Anh nói với tôi chuyện này làm gì?".

"Đừng có hấp tấp như vậy, cậu nghe tôi nói xong đã!".

"Tuy bố tôi rất lợi hại nhưng mẹ tôi còn ghê gớm hơn. Chỉ cần người em trai cùng cha khác mẹ của tôi đặt chân về nước, cậu ta sẽ không nhận được một đồng nào từ tài sản của bố tôi. Vì vậy cậu ta chỉ còn cách ngoan ngoãn trốn ở nước ngoài, không thể quấy nhiễu thế giới thanh tịnh của tôi".

Đoán Vương Nguyên đã nói hết, Thiên Tỉ liền lên tiếng: "Không phải anh cảm thấy thương hại tôi, muốn làm Chúa cứu thế của tôi đấy chứ?".

Câu nói này của Thiên Tỉ không khiến Vương Nguyên tức giận, nụ cười trên môi anh càng ôn hòa. "Đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến tôi có hứng thú với cậu. Lý do quan trọng hơn...".

Anh đột nhiên dừng lại, nhìn Thiên Tỉ chăm chú. Thiên Tỉ cảm thấy rất sốt ruột nhưng vẫn giả vờ không có hứng thú lắng nghe. Cuối cùng Vương Nguyên từ tốn nói: "Tôi vô cùng hiếu kỳ, không hiểu người nam nhân như thế nào mới được Vương Tuấn Khải coi trọng như vậy?".

Đáp án này... Thiên Tỉ không biết nên vui hay nên buồn. Tâm tư có rối bời nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên. "Chẳng lẽ Vương Đại Tổng Tài cũng muốn so tài cao thấp với Vương Tổng về phương diện tranh giành 1 người nam nhân?".

Vương Nguyên không tán thành cũng không phủ nhận, nói: "Có lẽ cậu không rõ, ba từ "Vương Tuấn Khải" có ý nghĩa như thế nào. Bố tôi từng nhận xét, Vương Tuấn Khải là nhà quản lý xuất sắc nhất Trung Quốc trong hai mươi năm trở lại đây. Cậu nên biết bố tôi từng mời Vương Tuấn Khải về làm CEO của Minh Đình với mức lương rất cao. Mức lương đó cộng với số cổ phần của Minh Đình thì gấp ba lần con số bố cậu đưa ra, vậy mà Vương Tuấn Khải kiên quyết từ chối. Chúng tôi còn tưởng lần này anh ta sẽ mở công ty riêng, ai ngờ anh ta lại nhảy sang Dịch thị".

Người thuộc hạng "con cháu ông trời" như Vương Nguyên lại đề cao một người làm công ăn lương như thần thánh, Thiên Tỉ cười, nói: "Nếu Vương Đại Tổng Tài muốn bày tỏ sự khâm phục với Vương Tuấn Khải, tôi có thể giúp anh chuyển lời đến anh ấy".

Vương Nguyên cũng mỉm cười nhưng lập tức cất giọng nghiêm túc: "Vương Tuấn Khải đồng ý tiếp quản Dịch thị, rõ ràng là có ý đồ khác".

Vừa nói Vương Nguyên vừa mơ hồ liếc qua THiên Tỉ. Không khó để nhận ra "ý đồ khác" mà anh ta ám chỉ chính là cậu.

Thiên Tỉ không thích ánh mắt đánh giá mình như đồ vật của Vương Nguyên. Cậu vô thức né tránh. "Có lẽ Vương Tuấn Khải cảm thấy tiếp quản công ty đang trên đà xuống dốc như Dịch thị thì có tính thử thách hơn".

Vương Nguyên không còn hứng thú tiếp tục giải thích, anh nửa đùa nửa thật kết thúc chủ đề này: "Một người nam nhân có chút năng lực nhưng tính tình rất tệ, ngoài diện mạo xinh đẹp ra còn ẩn giấu sức hút nào khác? Hy vọng sau khi tiếp xúc nhiều với cậu, tôi sẽ có câu trả lời xác đáng".

Một bữa trưa vốn chẳng ra sao, thêm câu nói của Vương Nguyên nên càng trở nên tệ hại.

Dịch thiên Phú định buổi chiều mời Vương NGuyên đi câu cá nhưng bị bác sĩ gia đình ngăn cản: "Chủ tịch vừa xuất viện, cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Tốt nhất Chủ tịch đừng đi!".

Dịch Thiên Phú trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho Thiên Tỉ: "Con cùng Vương Nguyên đi câu cá đi!".

Điều đáng ngạc nhiên là Thiên Tỉ không từ chối. Cuối cùng, cậu cũng không phải nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt bố mẹ cậu trước khi rời khỏi đó.

Tuy nhiên, lúc Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên đi ra ngoài lấy xe, tình hình bỗng thay đổi. Vương nGuyên lịch sự mở cửa xe cho Thiên Tỉ, cậu đứng lại, nói: "Nếu Vương Đại Tổng Tài không để bụng, tôi xin cáo từ ở đây".

"Vừa rồi cậu nhận lời đi câu cá, hóa ra chỉ là giả bộ trước mặt bố mẹ cậu?".

Anh biết rồi còn hỏi, Thiên Tỉ mỉm cười thay lời xin lỗi. Sau đó, cậu quay người đi về ô tô của mình. Khi Thiên Tỉ lái xe đi qua, Vương Nguyên vẫn đứng bên cạnh cửa xe. Hình bóng anh dần biến mất trong gương chiếu hậu, nhìn có vẻ cô độc, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, "con cháu ông trời" này bị đối xử như vậy...

Thiên Tỉ lái xe thẳng đến nhà Tuấn Khải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: