chap 18
a a a a ~~~~ ta ngửi thấy mùi H ở chap này í . đọc xem có H k nhé ^^
********************************************************************
Chai rượu Thiên Tỉ mang theo chỉ một loáng đã hết sạch. Sau đó, nhân viên phục vụ đưa thêm hai chai khác, lát sau chúng cũng cạn đến tận đáy. Thiên Tỉ vẫn có thể gắng gượng, trong khi Tuấn Khải đi không vững. Cậu gọi hai nhân viên phục vụ dìu Tuấn Khải quay về phòng tiệc chính, nhưng bữa tiệc đã kết thúc từ bao giờ. Thiên Tỉ lắc đầu nhìn hai nhân viên phục vụ khổ sở đỡ Tuấn Khải. "Anh đúng là chẳng làm tròn chức trách gì cả!"
Tuấn Khải đã say khướt nên không nghe thấy lời phê bình của Thiên Tỉ. Cậu đặt một phòng ở tầng trên của khách sạn. Nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm đặt Tuấn Khải nằm lên giường, Thiên Tỉ phụ trách rút ví tiền của Tuấn Khải, lấy ít tiền boa cho nhân viên phục vụ.
Hai nhân viên phục vụ vui mừng, cám ơn rối rít rồi rời khỏi phòng. Thiên Tỉ lần đầu tiên được làm xằng làm bậy trước mặt Tuấn Khải, sung sướng thả người xuống một góc giường, ôm gối cười ngoác miệng. Sau đó cậu ngồi dậy rút, điện thoại của Tuấn Khải. Dịch Thiên Nhi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho anh.
Thật ra lúc này Thiên Tỉ cũng không hoàn toàn tỉnh táo, cậu vỗ vỗ vào mặt Tuấn Khải, anh ta đang ngủ say. "Anh là tai họa."
Đúng lúc này, màn hình điện thoại nhấp nháy, là tin nhắn Dịch Thiên Nhi: "Tổng giám đốc, anh không tiện nghe điện thoại sao?"
Thiên Tỉ giơ điện thoại lên xem, trong đầu chợt nảy ra một ý, cậu liền điều chỉnh chức năng chụp ảnh trên điện thoại, sau đó nằm bên cạnh Tuấn Khải, ghé môi vào môi anh. Một tiếng "tách" vang lên, tấm ảnh hôn môi được hoàn thành.
Cảm thấy hành vi của mình vô cùng ấu trĩ nhưng Thiên Tỉ vẫn do dự giữa việc xóa tấm ảnh và gửi đi. Cuối cùng, cậu chọn cách thứ hai. Sau khi gửi tấm ảnh, Thiên Tỉ ném điện thoại xuống giường.
Cậu ngồi thẫn thờ ở mép giường một lúc. Sau đó, cậu tò mò muốn biết đối phương có trả lời hay không? Vừa mò tay xuống giường tìm điện thoại, cổ tay cậu đột nhiên bị nắm chặt.
Trời đất đảo điên trong chớp mắt. Đến khi định thần, cậu phát hiện Tuấn Khải đang nằm đè trên người mình. Gương mặt anh ta kề sát mặt cậu. Trong mắt anh ta có ý cười và một tia ác ý... Không có chút gì gọi là say rượu.
Anh ta nhìn sâu vào đáy mắt cậu, cất giọng mờ ám: "Một khi em đã chủ động, tôi sẽ không khách khí."
Hai gương mặt cần kề, một người man mác ý cười, một người vẫn trong cơn kinh ngạc.
Trong quá trình mắt đối mắt, Tuấn Khải từ từ ghé sát vào mặt Thiên Tỉ. Cậu vội nghiêng đầu né tránh.
Nụ hôn của Tuấn Khải trượt khỏi môi Thiên Tỉ, chỉ chạm vào má cậu, đêm dài mới bắt đầu, anh ta không cần vội vàng. Tuấn Khải mỉm cười nâng cằm cậu. "Em có biết lần đầu tiên nhìn thấy em mặc bộ vest này, tôi đã muốn lột bỏ nó không?"
Thiên Tỉ không để ý đến lời nói sống sượng của Tuấn Khải, tập trung dùng hai tay đẩy vai anh ta nhưng anh ta không hề nhúc nhích. Anh ta thậm chí còn cắn đầu ngón tay Thiên Tỉ, làm cậu vội rụt tay lại. Phản ứng đáng yêu của Thiên Tỉ khiến đáy mắt Tuấn Khải gợn sóng. Cậu còn đang tìm cách đẩy người anh thì ngực cậu đột nhiên nới lỏng.
Tuấn Khải đã cởi chiếc cúc ngọc trai trên ngực áo vest của cậu. Thấy anh ta chuẩn bị cởi chiếc cúc thứ hai, Thiên Tỉ hốt hoảng, nghiến răng cảnh cáo anh: "Anh còn động vào tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!"
Tuấn Khải quả nhiên dừng động tác, nhưng không phải do anh ta sợ hãi, ngược lại, nụ cười của anh ta khiến Thiên Tỉ không khỏi ngỡ ngàng: "Tôi tò mò muốn biết, rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì em mới cảm động."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro