Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11




            "Vương Tuấn Khải?"

Thiên Tỉ vừa dứt lời, Tuấn Khải đã sải bước dài đi đến.

Thiên Tỉ cảnh giác cao độ. "Anh đến đây làm gì?"

Tuấn Khải tỏ ra thoải mái hơn cậu nhiều. "Đến xem sư tử nhỏ ngủ có ngon không?"

"Tôi ghét biệt hiệu này!"

"Tôi thích là được rồi." Nói xong, Tuấn Khải đẩy bàn ăn di động ở cuối giường đến trước mặt cậu rồi để hộp đồ ăn lên trên đó. "Vẫn còn nóng đấy, em mau ăn đi!"

Thấy cậu không nhúc nhích, Tuấn Khải cười, nói: "Không phải em đợi tôi mở hộp, đưa tận tay em mới ăn đấy chứ?"

Thiên Tỉ im lặng nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.

Tuấn Khải bóc đôi đũa, mở hộp đồ ăn, đặt chiếc bát giấy vào tay cậu.

Thiên Tỉ vẫn bất động. Vương Tuấn Khải nheo mắt nói tiếp: "Tất nhiên, tôi cũng không ngại đút cho em ăn."

Thiên Tỉ càng nhíu mày.

Tuấn Khải cầm chiếc thìa nhựa, múc một thìa cháo đưa lên miệng. Thiên Tỉ vẫn không hiểu anh muốn làm gì thì đột nhiên anh nhoài người về phía cậu.

Khi môi Tuấn Khải chạm vào môi Thiên Tỉ, cậu lập tức né tránh.

Nếu chân Thiên Tỉ không bị đau, chắc chắn cậu đã đá anh ta. Bây giờ cậu chỉ còn cách dùng võ miệng: "Anh có bệnh à? Hở một tí là phát bệnh?"

"Nếu em muốn tôi đút cho em, tất nhiên tôi sẽ chọn cách tôi thích."

Sắc mặt Tuấn Khải thản nhiên như không. Thiên Tỉ tức giận đùng đùng, vớ cái gối ném vào người anh ta nhưng anh ta tránh được. Cậu càng tức giận. "Mang cả đồ ăn của anh biến đi cho tôi! Đây là phòng bệnh do tôi bỏ tiền, tôi không hoan nghênh anh!"

Tuấn Khải không bận tâm đến cơn giận dữ của Thiên Tỉ. Anh gạt hộp cháo sang một bên, lấy chỗ đặt một tập tài liệu. "Em xem cái này trước rồi quyết định có hoan nghênh tôi hay không cũng chưa muộn."

Thiên Tỉ nghi hoặc liếc Tuấn Khải một cái rồi mới nhìn tập tài liệu.

Tập tài liệu rất quen thuộc với cậu, đây chính là bản thỏa thuận hợp tác chiến lược với Johnny Weir mà bên cậu đã thảo trước đó.

Thiên Tỉ mau chóng giở đến điều khoản phân chia lợi nhuận. Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, tâm trạng của cậu thay đổi hoàn toàn. Hết vui mừng lại nghi ngờ, cậu ngẩng đầu nhìn Tuấn Khải bằng ánh mắt khó tin. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, cậu vội vàng lật đến trang cuối, trên đó có chữ ký rất rõ ràng của Johnny Weir.

Bên tai Thiên Tỉ vang lên giọng nói quen thuộc, cũng rất đáng ghét: "Tôi đã ký hợp đồng với giá rất tốt, em định khen thưởng tôi thế nào đây?"

Thiên Tỉ lắc đầu. Cậu không bận tâm đến những lời trêu chọc của anh ta, nhìn chằm chằm bản hợp đồng như không thể tin nổi. "Anh làm thế nào vậy?"

"Cuộc đàm phán kéo dài suốt mấy tháng trời, Johnny Weir sốt ruột không kém chúng ta. Cả Chủ tịch Dịch và Johnny Weir đều coi trọng vụ hợp tác này nhưng Chủ tịch Dịch bị trúng gió nằm một chỗ, tôi xử lý vụ làm ăn này thế nào, tất cả đều là ẩn số. Nhất cử nhất động của tôi trong chuyến đi New York cho thấy tôi đến đây không phải với mục đích bàn chuyện làm ăn, mà chủ yếu là đi du lịch, nghỉ mát. Đàm phán thành công tất nhiên là một việc tốt nhưng không thành cũng chẳng sao. Cuối cùng, em đột ngột bị ngã ngựa, khóc lóc đòi về nước. Em vốn là người có thân phận đặc biệt, tôi lại rất quan tâm đến em nên đành phải nghe theo. Ai biết được mấy tháng nữa công ty mới tiếp tục cử đoàn đi New York, tổ chức một đoàn đi đàm phán đâu phải đơn giản, có lẽ sau này sẽ không có chuyện đó nữa. Vụ hợp tác xem ra bị trì hoãn vô thời hạn. Johnny Weir đương nhiên nóng ruột, ông ta chủ động đến tìm tôi, có nghĩa ông ta đã hoàn toàn ở thế bị động. Chỉ cần khiến Johnny Weir đứng ngồi không yên, mọi việc đều dễ nói chuyện."

Thiên Tỉ trầm tư hồi lâu mới hiểu ý của Tuấn Khải.

"Sao em không nói gì?"

Thiên Tỉ từ từ đặt bản hợp đồng xuống bàn, do dự vài giây rồi ngẩng đầu nhìn Tuấn Khải. Có thể vận dụng chiến tranh tâm lý trong việc kinh doanh một cách nhuần nhuyễn như vậy, người đàn ông này quả là đáng sợ. Tương lai thì sao? Anh ta sẽ trở thành đối thủ hay là trợ thủ của cậu?

Trong khi tất cả vẫn còn là ẩn số, việc duy nhất Thiên Tỉ có thể làm bây giờ là cầm thìa, xúc cháo bỏ vào miệng. Sau đó cậu ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta. "Ừm, cũng ngon đấy!"

Hôm sau, cả đoàn lên đường về nước. Dù sao, một người có thân phận đặc biệt như Thiên Tỉ "khóc lóc" đòi về nước, Tuấn Khải sao dám không đồng ý?

Lúc đi chỉ có Thiên Tỉ, Tuấn Khải và thư ký La ngồi cùng một chuyến bay, đến lúc về cả đoàn đàm phán đi cùng nhau, bầu không khí hòa hợp hơn nhiều.

Thiên Tỉ ngồi nghe phó giám đốc tường thuật lại cuộc đàm phán kéo dài từ buổi chiều đến tối muộn ngày hôm trước.

"Lúc chúng tôi rời khỏi văn phòng của Johnny Weir đã là nửa đêm. Mọi người đều không buồn ngủ nên định đến quán bar mở tiệc mừng, ai ngờ Tổng giám đốc Vương bỏ về trước."

"Tiệc mừng không thể bỏ qua, về nước rồi tổ chức sau cũng được."

Một tổng giám sát tiếp lời: "Về nước mới mở tiệc mừng, tâm trạng chắc chắn không thể nào bằng lúc đó. Tổng giám đốc, anh vội bỏ đi đâu vậy?"

"Tôi có hẹn một người bạn."

"Người bạn của anh quan trọng như vậy sao?"

Thiên Tỉ trầm mặc không lên tiếng. Cậu cảm nhận rõ một ánh mắt đang chiếu vào mình.

Theo phản xạ, Thiên Tỉ muốn làm gì đó để che giấu sự bối rối. Cậu quyết định nghe nhạc, nhưng trước khi đeo tai nghe, cậu đã kịp nghe thấy câu trả lời của Tuấn Khải: "Một người rất quan trọng đối với tôi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ yeah ta đã trở lại~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

ta up chap r nè . sorry bạn

Hana Wang

rất nhiều rất nhiều . chap này tặng nàng coi như xin lỗi nha, vì vốn để chap này cho lần sau cơ

he he , đọc chuyện đi ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: