Chap 85
* Lãnh địa Kirin
Lão john đang thư thái tựa người lên ghế, đôi mắt của một con cáo già đang xoáy và không trung. Từng ngón tay nhịp nhịp lên bàng chứng tỏ ông ta đang toan tính điều gì đó.
-" Để tao xem tụi bay còn thoát được nữa không? Sập bẫy đi nào! Haha......."
...........................
Cậu mang kính mát bản to, nhẹ nhàng tiến vào một ngôi biệt thự vô cùng sang trọng và bề thế. Hai tên áo đen tiến đến dùng máy khám xét người cậu, xong, họ cho phép cậu vào trong.
Khẽ nhếch môi thật nhẹ, cậu hiên ngang rẻ vào một lối khát. Hắn ở sân thượng tòa nhà đối diện quan sát hoàn cảnh bên này thông qua chiếc máy tính bảng đã được kết nối với mạng lưới camera của ngôi biệt thự.
-" Vợ yêu à! Em hãy cẩn thận đấy trong đấy rất nguy hiểm!"- giọng hắn có vẻ khá lo lắng vang lên trong bộ đàm.
Cậu khẽ mỉm cười vừa bước đi vừa đưa tay chạm vào chiếc máy bộ đàm siêu nhỏ. Căn phòng bề thế được 4 tên lính gác mở ra, bên trong là một gã đàn ông vạm vỡ tầm 30 tuổi đang ngồi trên sofa để nhấm nháp chai rượu vang thượng hạng.
Gã cởi trần để lộ hình xăm Huyết Long tinh xảo trên tấm lưng rắng chắc. Cửa phòng đóng sầm lại cũng là lúc gã bắt đầu chú ý đến cậu. Hắn ngay người trước vẻ đẹp của cậu. Cậu nhếch môi, một nụ cười tội nghiệp cho con mồi sắp bị giết chết trước mặt.
-" Mike, 32 tuổi một tên sừng sỏ Mafia có tiếng tại Nhật, cao 1m88 nặng 76kg. Là con nuôi của lão John, vừa về nước 2 ngày trước. Này, này, đừng cười đưa tình với gã thế chứ? Gả sắp ăn thịt em rồi đấy! Đã bảo là ngụy trang cho xấu lại trước khi đi rồi kia mà! Ôi trời!"- hắn đang báo cáo thì nhảy sang chuyện riêng khiến cậu phần nào mắc cười nhưng vẫn cố nhịn.
Mike tiến đến gần cầu nở nụ cười của các các tên dê già. Tuy ngoại hình của gã cũng thuộc loại điển trai nhưng cậu cảm thấy kinh tởm những lọai đàn ông này. Cậu đưa tay cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài và kính mát. Gả nhìn thân hình cậu mà hai mắt sáng cả lên.
Đang định vồ lấy cậu thì cậu đã khéo léo nhận lại
-" Oh sorry! Tôi nghĩ là nên thư giãn một chút!"
-" Ok! Come on baby!"
Gả kéo tay cậu lên giường bắt đầu nằm sấp xuống để cậu mát-xa. Từng chút, từng chút 1.
Bàn tay nhỏ nhắn khéo léo tạo nên những kỹ thuật điêu luyện. Gã nhắm mắt hưởng thụ và thốt lên thỏa mãn
-" Cưng à! Thoải mái lắm!"
Cậu mỉm cười, ngón tay thon thả lần xuống tìm cái vị trí tử thần quen thuộc, nơi có thể lấy mạng bất kỳ ai trong vài giây ngắn ngủi.
-" Em có biết em là người đẹp nhất mà tôi đã từng gặp không?"
-" Tôi rất vui khi ngài nghĩ thế!"- ngón tay cậu vung lên bắt đầu bổ thẳng xuống như mọi lần.
"Bặt..... cạch"
Tưởng chừng con mồi đã nằm trong rọ, ai nào ngờ gả nhanh hơn cậu một bước đã kịp bắt hai tay cậu lại. Họng súng đen ngòm đang lom lom chỉa vào giữa trán cậu.
Mike từ từ ngồi dậy, Cậu cũng phải rút ra phía sau cho đến khi đã chạm vào cạnh giường.
-" Haha.... không ngờ chứ gì!"
"Bốp"
Cậu cung chân đá vào cánh tay của gả khiến cây súng văng vào tường, sẵn tiện tung thêm một cước vào xương quai hàm khiến gả nằm vật vã trên giường đau đớn. Lợi dụng cơ hội, cậu đặt tay xương sống của gả.
"Crắc"
-" Ưm....."
Cậu đưa tay bịt chặt miệng gã lại đồng nghĩa với việc gã lìa đời sau hai dây. Vội vàng thu dọn áo khoác, cậu cầm chiếc kính mát định mang vào thì cửa phòng bật tung, hai tên áo đen chạy vào. Nhận thấy tình hình không ổn, chúng móc súng chỉa thẳng vào đầu cậu.
Khẻ xoay người một cái, cú đá tung ra khiến gót giầy ghim thẳng vào cổ họng của một tên ( Thiên mang loại dầy có đinh sau gót nha mội người). Cậu dùng tay bật cái trồng kính văng ra ngoài, nhanh tay chụp lấy mảnh kính thủy tinh ấy tặng cho tên còn lại một nhát giữa trên trán.
"Phịch....... phịch"
hai cái sát ngả xuống dưới chân, cậu đưa tay nhặt lấy 2 cây súng rồi bước ra ngoài.
-" Thiên! Đám vệ sĩ bắt đầu túa lên ấy rồi. Anh đang chế ngự những tên canh gác tại hoa viên và đang đến chỗ của em. Cố gắng cầm cự nhé!"
cậu lên đạn hai cây súng và sẵn sàng bắn chết những tên dám ngán đường cậu.
" Đoàng ..... đoàng...... đoàng..... đoàng"
Cậu bị bao vây, những tên vệ sĩ ấy xuất hiện liên tục ở lối rẽ, cậu có chạy qua chạy lại nép vào những chậu cây kiểng ở hành lang rồi lên đạn, nhặt súng của những tên đã chết để bảo vệ mình.
"Cạch..... đoàng..... đoàng.... đoàng"
Xác cận vệ nằm ngổn ngang, thế mà ở hai phía chúng vẫn không ngừng xuất hiện.
" đoàng..... đoàng..... đoàng..... cạch"
Đang lúc này mà súng hết đạn là sao chứ? Cậu cuống cuồng lộn mấy vòng để tránh né những phát súng ấy. Cậu nhanh nhẹn nép vào một góc, thôi tiêu rồi, chúng đã bao vây cả hai phía. Cậu sắc bị giết rồi, làm sao đây?
....................................
Tình trạng của Thiên sẽ như thế nào khi càng lúc càng nhìu vệ sĩ kéo lên mà trong khi đó trong tay cậu không có 1 món vũ khí..... hãy đón đọc chap tiếp theo nhé....!@@
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro