Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 83

* Lãnh địa Kirin

-" ngươi nói cái gì?"

Lão John thay đổi sắc mặt đứng bật dậy khỏi ghế, đưa đôi mắt như cú vọ nhìn tên trợ lý đang cúi đầu trước mặt.

Nghe mà như sét đánh ngang tai, đây là người thứ hai rồi chứ ít ỏi gì. Ai dám lớn gan làm việc này cơ chứ? Đúng thật là không thể tha thứ được!

"Xoảng"

-" một lũ khốn kiếp! Ăn hại! Bao nhiêu đó mà cũng điều tra không xong. Cứ ngồi đó mà đợi đi, lũ sát thủ ấy sớm muộn gì cũng giết đến lượt các ngươi. Hừ!"

Ông ta tức đến độ mặt nổi đầy gân xanh, đôi tay siết chặt như thể muốn bóp nát một thứ gì đó ngay tức khắc. Tên trợ lý và đám cận vệ đứng gần im thinh thích không dám thưa thốt gì. Bang hội đang đứng trước nguy cơ bị hao hụt về các nhân vật chủ chốt. Làm sao đây?

..............................

* tối hôm đó tại khu vực của Trình Hâm

Tiếng nhạc sôi động khiến quán bar như muốn nổ tung, khung cảnh mờ ảo với những ánh đèn đủ màu sắc mang lại cho ta cảm giác như đang đứng trong một thế giới ảo. Tiếng hò hét, những điệu nhảy điên cuồng, thác loạn như thể mọi người muốn hoà làm một.

Trình Hâm ngồi trong một cái bàn ở góc khuất ,nơi có thể nhìn thấy gần hết quan cảnh của quán bar. Trên tay là ly rượu mạnh đã uống hết một nửa làm môi mỏng thư thái phải ra không trung từng đợt khói trắng mờ ảo.

Đôi mắt chim ưng cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, tâm trí đang bận suy nghĩ vu vơ một số chuyện mà không hề bị những tạp âm kia lấn ác.

Phải! Một góc nhỏ trong những dòng suy nghĩ ấy có cậu. Bất chợt anh thấy nhớ những nụ cười hiếm hoi của cậu, những cái nhếch môi lạnh lùng cũng như đôi mắt tinh anh, quyết đoán mà anh đôi lần bắt gặp.

Mỗi lấn nghĩ đến anh lại cảm thấy giận bản thân mình. Phải chi ngày đó anh đừng đi Mỹ. Phải chi anh chịu tiếp tục sánh vai cùng cậu làm gian hồ. Phải chi anh thổ lộ với cậu sớm hơn. Phải chi........

Nếu trên đời cụm từ phải chi có thể quay ngược thời gian thì đã không ai phải hối hận. Anh cố dặn lòng phải quên đi cậu nhưng mỗi khi cô đơn.......... anh lại nhớ đến cậu.

Ở cậu có một sự lạnh giá, vô tâm nhưng đối với anh đó chính là điểm khác biệt để nhận ra cậu trong số vô vàn những con người khác trên thế giới này. Đôi lúc ngồi cạnh cậu, anh chỉ thích được ngắm đôi mắt ấy. Đôi mắt màu hổ phách lúc nào cũng nhìn về một khoảng không vô định nhưng lại có sức hút ghê hồn.

...................................

* Trước cửa quán bar của Trình Hâm

Con đường này tuy to lớn như hiếm người qua lại, bốn bề thanh vắng không một tiếng động. Xa xa là những tòa cao ốc yên ắng, phải đi qua khỏi một ngã tư nữa mới có thể tìm thấy dòng người đông đúc. Trên con đường ấy hiện hữu duy nhất một chiếc Ferrari S430 màu đen bóng.

Một bóng dáng thanh mảnh đang tiến đến gần chiếc xe. Người đó móc trong túi áo khoác da ra một xâu chìa khóa đủ các loại. Thông qua kính xe, ta có thể nhận ra đó là một người ăn mặc vô cùng hiện đại.

Cậu ta tra chìa khóa vào cửa xe, phải thử tới thử lui vài cái chìa khóa khác nhau thì cánh cửa xe mới chịu mở ra. Đôi môi nở lên nụ cười thích thú, lém lỉnh. Người đó leo lên xe nổ máy, chiếc xe nhanh chóng mất dạng ở cuối con đường.

................ 1 tiếng sao...............

-" Đại ca! Chiếc xe của anh......... "- một tên cận vệ chạy vào chỗ của Trình Hâm khi anh đang họp cùng hắn và Thiên.

-" Xe làm sao?"- Trình Hâm điềm tĩnh xem xét máy tấm văn kiện trên tay. Cậu và hắn quay sang nhìn anh cận vệ chầm chậm như đang chờ đợi anh ta báo cáo tiếp.

-" xe của anh bị người ta lấy trộm mất rồi!"

-" Cái gì?"- Trình Hâm ngước lên.

-" Mất xe! Mất xe là mất trộm rồi đúng không? Ta báo cảnh sát đi. Để anh gọi cho!"- Hắn nhanh nhẹn móc điện thoại ra.

"Bốp"

-" ngu quá ngu! Giang hồ mất đồ mà lại đi tìm cảnh sát à?"- cậu hừ lạnh trong khi hắn đang ôm cục u chà bá trên đầu.

-" ở đây nếu mất xe thì phải đi tìm tên Jame Poker!"- Trình Hâm nhếch môi cười nhẹ.

-" Jame Poker là ai?"- Cậu hỏi.

-" Jame Poker là trên trùm cầm đầu bọn ăn trộm xe trong thành phố này, cũng là dân có máu mặt. Em mới đến chắc không biết. Hắn ta 50 tuổi rồi, trước giờ chưa hề dám xâm phạm gì đến Bang Black Dragon. Không hiểu sao lần này hắn ta dám lấy xe của anh nhỉ?"

-" anh đưa em danh thiếp của hắn đi! Em giúp anh chuyện này, sẵn tiện coi như chào hỏi!"

-" địa chỉ của hắn đây! Tùy em xử lý nhé! Cám ơn Thiên Thiên trước!"

Ngày hôm sau cậu cùng Hoành và Nhất Lân tiếng vào quán ăn nơi tên Jame thường ăn sáng. Cả ba càng ngày càng ra dáng xã hội đen nhỉ?

Cậu dẫn đầu với mái tóc hung đỏ lòa xòa phía trước. Mang kính mát hàng hiệu. Vẫn style cũ: áo thun trắng, áo khoác da, quần jean và đôi giày cùng một màu đen.

Hoành đi bênh cạnh, mái tóc màu nâu. Áo khoác da màu xanh đậm trong rất khỏe khoắn, quần jean đen, chân cũng đi giày đen. Hai tay đút túi quần, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh.

Cuối cùng là Nhất Lân tinh nghịch với quần jean ống côn và áo khoác demin, giầy da cùng với mái tóc vàng. Tất cả đã tạo nên một hình ảnh vô cùng quyến rũ cho Nhất Lân.

Trước nhà hàng có hai tên lính gác, cả 3 ung dung tiến vào bên trong. nhà hàng không một bóng người, Tải chiết bàn ở giữa là một người đàn ông trung niên đang ngồi nhâm nhi mớ cao lương mỹ vị. Bên cạnh là vài tên cận vệ đang canh gác.

Cậu đưa tay kéo nhẹ chiếc kính xuống để quan sát. Tên đó đầu trọc, người châu Á. Cao tầm 1m87. Mặc áo vest nhưng bỏ cút áo sơ mi, thân hình có vẻ mập mạp. Tai và cổ đeo vàng sáng ánh, chắc là rất phát tài về mấy vụ ăn cắp xe. Ông ta vẫn chưa hề phát hiện ra sự hiện hữu của ba người đẹp mà cứ cắm cúi ăn cho đến khi Hoành bước đến

-" Good morning!"

Ông ta ngước lên, vẻ mặc vô cùng thờ ơ nhìn ba người

-" chuyện gì mà dám làm phiền bữa ăn của ta?"- ông ta sử dụng tiếng Trung Quốc.

-" đừng căng thẳng thế! tôi đến là muốn hỏi ông về một chiếc xe!"- Cậu nhếch môi cười cười.

Ông ta trừng mắt

-" xe gì chứ? Cậu là ai?"

-" Tôi là thành viên mới của Bang Black Dragon. Đây là Dịch Dương Thiên Tỉ sư huynh mới của Bang!"- Hoành trả lời.

Cậu cất kính mát bước đến chìa tay trước mặt ông ta

-" hân hạnh được biết ông!"

Người đàn ông đó đưa tay cầm lấy ly rượu nhấm 1 ngụm chứ không thèm bắt tay cậu, cả ba nhìn nhau. Hiểu ý nên cậu Ngồi xuống bàn đối diện với ông ta.

-" Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi về chiếc Ferrari S430 của tối! Nó ở đâu?"

Người đàn ông đó ngước mặt nhìn cậu

-" ở cái thành phố New York này có biết bao nhiêu là xe. Bộ xe nào cũng đều do tôi trộm hết hay sao?"

-" Bình tĩnh đi! Tôi chỉ hỏi thôi mà! Nếu muốn thì tôi trả tiền lại cho ông."- Cậu cười nhẹ nhàng nhưng lại nhận thấy một chút sắc khí.

Ông ta bắt đầu nổi máu xung thiên

-" xe tôi không có lấy, cậu có ngon thì đi báo cảnh sát đi! Hừ........"

Nhất Lân ngồi xuống bên cạnh ông ta thì thầm

-" Nếu không nể mặt, thì ông có đáng tuổi ba tôi thì tôi cũng không để ông yên đâu."

ông ta đứng bật dậy quát

-" thằng ranh kia! Mày nói gì hả?"

Nhất Lân đứng đối diện với ông ta khoanh tay, bộ dáng vô cùng thư thái như muốn trêu tức. Cậu ra hiệu bảo Nhất Lân trật tự, Jame ngồi xuống đối diện với cậu.

-" cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ đúng không?"

-" Đúng vậy! Thì sao?"- cậu khoanh tay, ngồi chéo chân ngả người ra sau ghế.

-" Dạo này cậu bắt đầu nổi tiếng rồi đấy! Xe thì tôi không có lấy, cậu đến đây để hù tôi sao? Từ đây sắp tới nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi. Nơi đây không hoan nghên lũ con nít ranh học đòi làm xã hội đen đâu!"

Cậu chòm người đứng phía trước hắn thì thầm

-" là ông nói đấy nhé!"

"Bốp"

Cậu quơ chai rượu trên bàn đập vỡ đầu ông ta. Đám cận vệ lập tức nhào đến lại bị Hoành va Nhất Lân cho 1 trận. Cậu đạp đỗ cái bàn ăn trong khi Jame còn đang lăng lóc ôm đầu dưới đất.

Đám cận vệ mỗi tên nằm một nơi, cậu vung vài cước vào bụng khiến ông ta rên lên thê thảm. Gương mặt cậu nhanh chóng trở nên lạnh lùng đến chết người. Cậu tặng một cú đá cuối cùng khiến ông ta phải lăng mấy vòng trên mặt đất, miệng ứa đầy máu.

-" Đừ...ng.... Đừn...g ... đánh...n...n...ữa......!"

Cậu ngồi xuống nắm lấy cổ áo ông ta, gương mặt khát máu gằn từng chữ

-" sao? chỗ này có hoan nghênh chúng tôi hay không?

-" Có..... có..... các.... cậu muốn đến..... khi nào cũng được! Hộc.... hộc...."

Ông ta thở dốc, Hoành và Nhất Lân cũng ngồi xuống bên cạnh cậu .

-" Nói! Chiếc xe của chúng tôi đâu?"- Hoành hỏi.

Ông ta lắt đầu một cách khó khăn

-" Không! Tôi không có lấy! Thật mà!"

Nhất Lân cười lém lỉnh

-" Thôi chết! Chúng tôi lỡ ra tay thôi, Xin lỗi ông nha. Thành thật xin lỗi ông nhiều lắm!"

Ông ta lúc này không còn dám quát tháo Nhất Lân như lúc nãy nữa mà chỉ dám nhẹ giọng

-" Không sao! Không sao cả!"

Cậu đứng lên, chỉnh sửa lại cái áo khoác

-" Chúng ta đi!"

Đợi cậu, Hoành và Nhất Lân đi khuất, ông ta mới dám ngồi dậy để thở. Nghĩ đến mà ông vẫn còn phát khiếp!

.....................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #haihuoc