Chap 75
* Buổi sáng hôm sau
Kỳ Lâm mơ màng tỉnh giấc, cơ thể mệt mỏi nặng trĩu như có cả tấn đá đè lên người. Hàng mi công rung nhẹ lên nhưng vẫn chưa chịu mở ra. Kỳ Lâm khẻ nhút nhít nhưng lại cảm thấy không gian khá chật chội.
Cảm giác ấm áp lan tỏa khiến nhóc cứ muốn nhắm mắt ngủ mãi. Đôi bàn tay trong vô thức sờ soạng, thật là mềm mại nha nhưng sao lại ấm một cách khác thường như thế?
Kỳ Lâm đưa tay lên dụi mắt, bây giờ mới cảm nhận được vật thể lạ bên cạnh mình. Bốn chân, ba tay, hai người, một giường, một mền, 1 nệm.......
Các bạn đang thắc mắc vì sao chỉ có ba tay đúng không? Vâng! Một cánh tay đã được gói dưới đầu của Kỳ Lâm nhà ta. Ren ôm nhóc vào lòng ngủ rất ngon lành.
Hai mắt mở to kinh ngạc. Kỳ Lâm còn tưởng bản thân đang nằm mơ. Sau khi đã tự tát vào mặt mình hai cái răng môi lẫn lộn, nhóc mới ngậm ngùi thương thân tiếc phận.
Gương mặt Ren ở cự ly gần cũng hút hồn phết. Nhìn anh ta khi ngủ cứ như là một thiên sứ vậy ( trong khi hiện tại thì chính là quỷ sứ). Kỳ Lâm đơ ra trông vài phút, bệnh mê trai lại tái phát.
Mái tóc Ren rối bù trông sẹc xi ghê gớm! Gương mặt vẫn còn hơi tái có lẽ do vết thương còn mới, cũng có thể là Ren lên cơn sốt vì vết thương nhiễm trùng không chừng.
Kỳ Lâm nằm bất động trông vòng tay của Ren không dám nhúc nhích. Hơi thở ấm nóng của Ren cứ phả vào gáy khiến nhóc cứ sở tóc gáy. Không hiểu cái có sự làm sao mà bản thân lại nằm chung giường với tên ác ma đã bắc mình làm con tin nữa.
Bỗng mắt của Kỳ Lâm hoa lên, khung cảnh trước mắt tối sầm lại. Cảm giác này hình như hôm qua mới bị một lần rồi mà. Cơ thể mềm nhũn ra cứ như là không phải của mình nữa. Mệt mỏi vô cùng, kể cả muốn ngồi dậy quát cho kể kia một trận cũng không đủ sức.
Ren nằm nghiêng để tránh động vết thương, một tay vòng sang eo Kỳ Lâm làm nhóc không cựa mình gì được. Kỳ Lâm khổ sở nằm ngó trần nhà, đối với nhóc bây giờ thà nằm như thế còn hạnh phúc hơn việc ngồi dậy.
-" còn mệt không?"
Kỳ Lâm giật bắng mình quay sang, hai cánh môi chỉ cách nhau đúng 2cm nửa thôi. Ren đưa đôi mắt có phần hơi mơ màng nhìn nhóc, Kỳ Lâm đỏ mặt quay sang hướng khác.
-" Anh dậy rồi à?"
Ren đưa tay kéo mặt Kỳ Lâm quay sang hướng mình. Giọng nói khàn khàn
-" Tại sao.... phải.... quay chỗ khác?"
-" Anh sốt à?"- Kỳ Lâm nhìn sắc mặt đờ đẩn của Ren mà thốt lên. Nhóc đưa tay sờ trán của Ren, thân nhiệt của anh hiện giờ chắc là cao lắm.
Kỳ Lâm bật ngồi dậy như phản xạ, vừa đặt một chân xuống sàn nhà đã khụy xuống. Hiện giờ có lẽ nhóc còn quá yếu, 3 ngày liền không ăn gì nên bản thân không còn chút sức lực.
Ren ôm vai ngồi dậy, anh bước đến đở Kỳ Lâm ngối lên giường
-" có cần gì cứ bảo? Không cần phải đi!"
Kỳ Lâm nhìn lại bộ quần áo ngủ trên người, nhóc hốt hoảng nhìn Ren
-" Ai đã thay quần áo giúp tôi? Đừng nói là anh nhé?"
Ren nở nụ cười như muốn châm chọc nhóc
-" cậu bị hoang tưởng à? Là người giúp việc thay chứ không phải tôi đâu!"
Kỳ Lâm nhăn mặt, nhóc chỉ tay lên giường
-" Tại sao hai chúng ta phải nằm chung một giường?"
-" hôm qua cậu ngất xỉu do kiệt sức, tôi không tiện đi lại nên để cậu ở chung phòng canh chừng cho dể."
Thái độ bình thản của Ren khiến Kỳ Lâm điên tiết
-" nhưng cũng không cần nằm chung một giường chứ?"
-" Thế chẳng lẽ vai tôi như vậy mà cậu bắt tôi xuống sàn nhà nằm hay sao?"
-" Ơ.... thì......."
Kỳ Lâm đuối lí không cãi được nữa. Nhóc hâm hực im lặng cho qua chuyện. Điều quan trọng bây giờ là Kỳ Lâm muốn về nhà.
-" Khi nào anh mới thả tôi?"
Ren cười, hai tay đút túi quần ung dung bước đến chỗ ban công
-" khi nào Bang Chủ của tôi ngồi lên chiếc ghế Chủ Tịch thì cậu sẽ được tự do."
Kỳ Lâm nhếch môi, giọng nói đầy châm biếm
-" Thế e rằng anh phải nuôi tôi suốt đời rồi!"
-" ý cậu là gì hả?"- Ren quay ngoắc lại gằn giọng nhìn bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên giường. Đôi mắt long lanh như sắp tức giận.
-" Ba tôi trụ vững trên thương trường mười mấy năm nay không phải dựa vào tiền tài và thế lực đâu. Mà là dựa vào cái này!"- Kỳ Lâm dùng tay chỉ vào đầu mình. Gì chứ nhóc rất tự hào về đầu óc tinh nhuệ của ba mình.
-" cậu nghĩ một mình ông ta sẽ chống chọi lại tình thế bây giờ sao? Đúng là không biết tự lượng sức!"- Ren mỉa mai. Ông ta thân cô thế cô thì làm sao đấu lại cả một Bang Kirin hùng mạnh cơ chứ.
Kỳ Lâm một lần nữa nở nụ cười nửa miệng
-" Anh mới chính là kẻ không biết tự lượng sức! Anh nghĩ sao khi bên cạnh ba tôi xuất hiện thêm 7 bộ óc xuất chúng nữa?"
-" Cái gì?"- Hàng lông mày của Ren nhíu lại. Nghe mà như sét đánh ngang tai, lời nói nửa đùa nửa thật ấy đánh trúng vào lòng anh mất rồi.
-" Kẻ phải lo sợ bây giờ chính là anh và tên Bang Chủ dở hơi của anh! Anh muốn thả tôi hay không thì tùy, biết đâu ba tôi sẽ tiết kiệm được một mới lương thực cũng như một số tiền tiêu vặt."- nhóc cười nhạc tựa hồ như không. Giọng nói như muốn khiêu khích Ren.
Kỳ Lâm gượng đứng dậy bước vào phòng tắm. Ren đứng đó, đôi mắt thăm thẳm nhìn đâm đâm xuống cánh rừng ở đằng xa. Quả thật những lời lẽ của thằng nhóc đó rất đáng suy nghĩ. Không biết có nên thông báo lại với Bang Chủ không nhỉ?
Người hai người ra thì không ai biết Kỳ Lâm bị bắt đến đây. Biết đâu cô ta chính là con át chủ bài trong trận chiến lần này. Ren khẻ nở nụ cười nhẹ.
.....................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro