Chap 70
Cận vệ hai bên nằm lăn lóc không còn người nào trụ vững, Trình Hâm và Ren lại lao vào đánh nhau. Những cú đá đầy uy lực tưởng chừng có thể làm nức cả sàn nhà.
"Bốp"
Trình Hâm lộn mấy vòng trên không trung rồi té xuống đất như trái banh. Quả thật không thể chủ quan với Ren được. Khả năng của anh ta đúng là một ẩn số.
Trình Hâm đưa tay quệt máu trên khóe miệng rồi gượng dậy. Anh thủ thế.
-" hôm nay cậu muốn đấu 1 trận sinh tử với tôi đúng không?"
-" Nếu có cơ hội........ tôi còn muốn giết anh nữa kìa!"
Ren lại tung mấy cú đấm liên tiếp vào mặt Trình Hâm khiến khóe miệng anh bầm tím cả lên. Kỳ Lâm và Vệ Dục chăm chú theo dõi, nhóc lo lắng
-" Vệ Dục à! Anh nghĩ ta có nên giúp cái người muốn cứu chúng ta không?"
-" Nếu anh ta bị đánh chết chúng ta cũng đừng mong được sống sót. Em ngồi yên đây nhé!"
"Phịch"
Trình Hâm lại té xuống đất. Ren đứng đó khoanh tay cười hả hê.
-" Sao? Còn muốn đấu nữa không?"
Khi chân của Ren vừa chuẩn bị đạp vào bụng Trình Hâm thì lại có một cái chân khác ngăn lại và hất chân của Ren ra ngoài. Vệ Dục đỡ Trình Hâm ngồi dậy
-" Anh ổn chứ?"
Trình Hâm xem ra vẫn còn chịu đựng nổi, anh gật đầu
-" Anh không sao! Cám ơn nhóc!"
Ren ngạc nhiên nhìn Vệ Dục
-" Thoát rồi sao? Muốn chết chung với tên đó à?"
Vệ Dục không nói gì, chỉ đứng lên mặt đối mặt với Ren. Thấy bộ dạng ngạo mạn của tên nhóc trước mặt, Ren chỉ cười.
-" Nếu muốn chết thì tao cho mày toại nguyện!"
Ren xông tới tấn công Vệ Dục, Vệ Dục né sang 1 bên rồi đánh trả. Ren tránh đòn một cách rất dễ dàng rồi lùi lại thủ thế
-" Ái chà! Xem ra cũng có tí võ mèo nhỉ?"
Vệ Dục hất mặt
-" anh đừng nói nhiều! Nhất định tôi sẽ thoát khỏi đây!"
Trình Hâm và Vệ Dục xông lên tấn công cùng một lược. Ren chỉ nhúng vai rồi nhẹ nhàng chống đỡ. Dù sao cũng là một cao thủ, hai người này thì có đáng là gì. Ren đạp vào ngực Vệ Dục 1 phút khiến cậu nhóc văng ra xa. Trình Hâm bất ngờ xông đến làm Ren trở tay không kịp, thế là Ren bị ăn một cú đá choán váng mặt mày phải lùi ra sau mấy đứa.
Trình Hâm tranh thủ lúc Ren còn bị chấn động liền bước đến bên cạnh Vệ Dục đỡ cậu nhóc ngồi dậy.
-" Cậu có sao không?"
-" Vệ Dục! Anh không sao chứ?"
Kỳ Lâm đứng dậy chạy đến định xem Vệ Dục có sao không, ai ngờ bị Ren bắt lại. Ren móc 1 cây súng trong người ra dí vào đầu Kỳ Lâm.
-" Kỳ Lâm!!!"- Vệ Dục và Trình Hâm đồng thanh. Vẽ mặt lo lắng tột cùng.
Khóe miệng Ren lấy ra một ít máu do cú đá của Trình Hâm. Tuy nhiên điều đó không đủ để hạ gục Ren.
-" có muốn tao bắn nát sọ thằng nhóc này không?"
Kỳ Lâm sợ hải đứng yên bất động, Vệ Dục và Trình Hâm cũng chả dám làm liều. Đâu ai ngờ Ren sẽ làm như thế chứ.
-" Hai đứa bay tránh ra!"
Trình Hâm ra hiệu bảo Vệ Dục hãy nghe lời Ren. Vệ Dục tuy sốt ruột nhưng vẫn phải cố gắng bình tĩnh. Ren vẫn ghì họng súng vào đầu nhóc, nhẹ nhàng bước ra phía cửa.
-" Hai đứa bay bước đến thì đừng có trách!"
Vệ Dục và Trình Hâm đuổi theo Ren ra đến trước cửa nhà kho. Cả hai vẫn không dám xông đến vì sợ Kỳ Lâm gặp nguy hiểm.
Cuối cùng Ren cũng đã đứng bên cạnh chiếc xe hơi của mình. Anh nhất quyết không thả Kỳ Lâm ra.
-" Ren! Cậu muốn gì đây hả? Tại sao không chiệu thả nhóc ấy ra?"- Trình Hâm quát khi tất cả đã đứng bên ngoài nhà kho.
Ren cầm cây súng ép vào đầu nhóc
-" Thế tại sao tao phải thả? Thằng nhóc này sẽ là lá chắn để tao thoát khỏi đây!"
-" anh không được bắt cậu ấy đi!"- Vệ Dục siết chặt nắm đấm, lòng nóng như lửa đốt.
" Đoàng"
Ren nổ phát súng ngay dưới chân của Trình Hâm và Vệ Dục khiếm hai người phải lùi lại mấy bước. Lợi dụng cơ hội, Ren mở cửa đẩy Kỳ Lâm lên xe rồi cũng nhanh chóng nổ máy chạy đi.
"Brừm..... rừm...."
-" Dừng lại!!!"
" Đoàng.... đoàng.... đoàng"
"Xoảng"
"Phập"
Trình Hâm móc cây súng trong người ra nhắm thẳn chiếc xe của Ren mà bóp cò. Trong số đó có một viên đạn xuyên qua cửa kính và ghim vào vai của Ren. Kỳ Lâm sợ hãi đưa tay che miệng, Ren tuy đau đớn nhưng vẫn cố tăng tốc chiếc xe.
Mặt cho Vệ Dục và Trình Hâm quát tháo. Chiếc xe của Ren đã mất dạng sau con đường rừng.
-" Mẹ kiếp! Kỳ Lâm bị bắt rồi!"
-" trước hết ta nên quay về lãnh địa Hắc Long Bang đã!"- Trình Hâm sáng suốt nói.
Vệ Dục trông theo hướng của Kỳ Lâm rồi cũng nhìn Trình Hâm gật đầu. Mồ hôi Vệ Dục ướt đẫm cả trán. Hy vọng là Lỳ Lâm sẽ an toàn.
Cả 2 lên xe Trình Hâm chạy đi đến chỗ mọi người để sớm tìm cách để cứu Kỳ Lâm. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây?????
...........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro