Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 66

* 3:00 pm tại biệt thự Vương Gia

-"Mẹ nói sao ạ?"- vẽ mặt hắn khẩn trương khi nhận điện thoại từ mẹ hắn.

Năm người kia đồng loạt nhìn hắn không chớp mắt. Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi. Mẹ Bang Chủ nói

-" Con, Thiên, Nguyên, Đình Tín và Nhất Lân có thể bay sang Mỹ ngay bây giờ không?"

-" có chuyện gì xảy ra rồi sao? Mẹ vẫn ổn chứ?"- hắn lo lắng muốn phát điên lên được.

Mẹ hắn đáp

-" Không có gì đâu con đừng lo. Bác con đã lên kế hoạch và cần tụi con giúp đỡ! Mẹ mong sẽ gặp lại mấy đứa trong thời gian sớm nhất. Mẹ muốn nói chuyện với Thiên!"

-" Vâng"

Hắn đưa cái điện thoại cho cậu

-" Mẹ muốn gặp em!"

Cậu lấy điện thoại áp vào tai cất giọng nhẹ nhàng

-" con nghe đây mẹ!"

Bà thở dài, sau đó cấc giọng vui vẻ

-" con và Khải sống có hạnh phúc không?"

-" Dạ có thưa mẹ!"- cậu bỗng cảm thấy thương bà như chính mẹ ruột của mình.

-" mẹ thật sự cảm thấy hổ thẹn khi nhờ con giúp đỡ. Nếu con không muốn dấn thân vào chốn giang hồ nguy hiểm này thì con có thể sống cuộc sống trước đây của mình... mẹ không ép!"- Nước mắt của bà lăn dài trên má.

-" mẹ đừng nói vậy! Con là Dịch Dương Thiên Tỉ dù có chết cũng phải bảo vệ mẹ và Hắc Long Ban đến cùng. Hãy đợi con!"

-" Cảm ơn con dâu của mẹ! Mẹ nhất định sẽ chờ!"

Cậu cúp mấy đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn

-" ta lên đường ngay bây giờ!"

-" Được rồi! Mọi người cố gắng thu dọn đồ đạc một cách nhanh nhất rồi tập trung ở đây nhé!"- Nguyên ra lệnh.

-" em cũng đi có được không? Biết đâu em có thể giúp được ít nhiều!"- Hoành e dè lên tiếng

-" Tớ tin cậu lần này!"- cậu đặt tay lên vai Hoành

Mọi người tản ra thu dọn hành lý và lên máy bay ngay ngày hôm đó. Lòng ai cũng háo hức không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.

Riêng chỉ có Kỳ Lâm và Vệ Dục là không biết gì và bị bỏ ở lại. Tốt nhất thì không nên cho chúng theo thì hơn.

.....................................

*tối hôm đó 7:00 pm tại nhà hàng

Khách đến dự tiệc rất đông đúc, họ đều là những người thuộc giới thượng lưu. Không gian nhà hàng được bài trí sang trọng, mọi thứ nơi đây thật hoàn hảo. Ở phía cửa là một người đàn ông trung niên mặt áo vest và bên cạnh là một cô gái mặc váy dạ hội vô cùng sang trọng.

-" Chào Âu Dương Chủ Tịch!"- một người khách vào bắc tay người đàn ông và cô gái.

-" À chào anh! Hân hạnh được đón tiếp anh tại buổi tiệc ngày hôm nay!"- Âu Dương Chủ Tịch niềm nở.

Vị Khách kia ngắm nhìn cô gái rồi tấm tắc

-" đây là tiểu thư Âu Dương Na Na phải không? Trông chẳng khác nào một công chúa!"

-" anh quá khen rồi! Mời anh vào trong cùng mọi người!"- Âu Dương Chủ Tịch dang tay mời vị khách vào trong.

Na Na khoác lên người một bộ váy công chúa xinh xắn. Gương mặt trang điểm nhẹ lại càng đẹp hơn thường ngày. Cô mong muốn Vệ Dục sẽ nhìn thấy điều đó.

Cánh cửa lại được mở ra, là một người đàn ông đứng tuổi sang trọng và một chàng trai đẹp hết chỗ nói. Hai mắt của Na Na sáng rực lên. Âu Dương Chủ Tịch nhận ra điều đó và mỉm cười. Coi bộ cô nhóc có vẻ vui lắm!

Vệ Dục mặt vest đen, đôi môi cười điển trai lại đốn tim mấy cô nàng đang hiện diện trong căn phòng. Vệ Dục và Vệ Chủ Tịch tiếng đến chỗ của hai cha con Na Na.

-" Chào Âu Dương Chủ Tịch!"- Vệ Chủ Tịch giơ tay ra bắt tay

-" Hôm nay Vệ Chủ Tịch đến tận đây đúng là vinh dự cho tôi quá! Còn dắt cả Vệ thiếu gia theo nữa!"- Âu Dương Chủ Tịch cười tươi.

-" Dạ con chào bác!"- Vệ Dục kín cẩn

-" Chào con! Con là Vệ Dục đúng không? Quả thật là rất khôi ngô!"- Ba của Na Na vỗ vai Vệ Dục.

Na Na cổng khép nép cuối đầu chào ba Vệ Dục. Hai người lớn vào bên trong buổi tiệc chỉ còn lại Na Na và Vệ Dục. Vệ Dục nở nụ cười vui vẻ

-" Hôm nay em đẹp thật đấy Na Na!"

-" Dạ...... cám ơn anh!"- Na Na đỏ mặt.

Không khí buổi tiệc diễn ra thật nhẹ nhàng. Hôm nay là buổi tiệc mừng kỷ niệm thành lập công ty Âu Dương của gia đình Na Na. Cô và Vệ Dục đứng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Hai Người cha đứng từ xa trong thấy liền thì thầm với nhau.

-" Có khi nào hai chúng ta trở thành thông gia không nhỉ?"

-" Tôi rất mong chờ ngày đó đấy ạ!"

.......... 1 tiếng sau............

-" nhạc nổi lên rồi! Hai đứa mình nhảy một bản nha!"- Na Na đề nghị

-" Cũng được!"

Vệ Dục miệng cười rồi đưa tay mời Na Na, những bước nhảy nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc. Na Na đặt tay lên bờ vai của Vệ Dục đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh. Vệ Dục vẫn bình thường và có lẽ đã quên mất cuộc hẹn với Kỳ Lâm. Cả hai thì thầm nói chuyện với nhau chốc chốc lại mỉm cười.

Trong phút chốc họ trở thành tâm điểm trong buổi tiệc. Những cặp đôi khác đứng nép vào hai bên, Vệ Dục và Na Na vẫn tiếp tục những bước nhảy. Cả hai vừa xinh đẹp vừa sang trọng khiến mọi người cứ trầm trồ khen ngợi mãi thôi.

Bản nhạc kết thúc, cả hai buông tay nhau cuối chào mọi người. Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, Có vẻ như mọi người rất hào hứng. Âu Dương Chủ Tịch cũng vổ tay nhiệt tình.

-" Tôi không ngờ là hai đứa lại xứng đôi như vậy!"

-" Tôi cũng nghĩ như anh!"- Ba Vệ Dục vừa vỗ tay vừa cười rất tươi.

Vệ Dục và Na Na ngồi vào cái bàn chỉ có hai người. Cô rót vào ly của Vệ Dục một ít rượu vang rồi đưa cho anh.

-" uống với em một ly được chứ?"

-" Tất nhiên!"

Cả hai nâng ly và bắt đầu cuộc trò chuyện. Cuộc nói chuyện tưởng chừng như không có điểm dừng.

*9:00 pm tại công viên

Kỳ Lâm đứng ngồi không yên đi qua đi lại. Nhóc lầm bầm

-"có tới hay không đây?? 9:00 rồi còn gì!!!"

Kỳ Lâm ngồi xuống cái ghế đá gần đấy và tiếp tục chờ đợi. Nhóc ngẫm nghĩ lại những lời của Hoành

"Tối nay Vệ Dục sẽ đến dự buổi tiệc của nhà Na Na đúng không? Nếu thế thì em hẹn Vệ Dục ra đi. Dùng lời lẽ thật nghiêm trọng vào, nếu Vệ Dục đến chỗ em thì chứng tỏ em rất quan trọng trong lòng cậu ấy. Còn nếu cậu ấy chỉ mải mê với buổi tiệc của Na Na thì anh khuyên em nên rúc lui."

Kỳ Lâm chống cằm thở dài, sử dụng cách này có phần hơi nãn chí. Vì đã 9:00 rồi mà có thấy ai đâu. Với lại nhóc và Vệ Dục gặp nhau chỉ mới 2 tháng mà làm sao người ta thích nhóc nhanh thế được. Có lẽ Na Na xứng đôi với Vệ Dục hơn nhóc. Họ có những bộ óc thông minh và hiểu biết sâu rộng. Câu chuyện của họ nhóc chẳng hiểu được gì trong đó cả bởi vì nhóc học không giỏi, đã vậy còn quậy phá nổi tiếng trên báo nữa. Liệu Vệ Dục có chấp nhận 1 người yêu như vậy không.

Những dòng suy nghĩ tự ti cứ lấn áp tâm trí nhóc. Thật lòng mà nói thì nhóc rất sợ những điều đó. Kỳ Lâm buồn bã chống cằm hướng mắt về hướng xa xa. Những chiếc xe qua lại tấp nập, công viên đầy những đôi tình nhân nhưng nhóc chỉ có 1 mình. Hơi tủi thân ấy nhỉ? Biết đâu tự đến rồi tự về cũng không chừng. Nhóc nhận thấy trong trò chơi này nhóc không có cơ hội để thắng. Đáng buồn thật!

*10:00 pm tại buổi tiệc

Vệ Dục và Na Na vẫn còn ngồi trò chuyện với nhau. Mặt của cô bé đã hơi đỏ, có lẽ do ảnh hưởng của rượu. Riêng Vệ Dục là con trai tủ lượng cũng hơi mạnh nên 1 ít rượu vang này chẳng thể ảnh hưởng được anh. Bỗng Na Na trở nên ngại ngùng, cô cứ ngồi nhìn ra xung quanh thỉnh thoảng lại lén nhìn Vệ Dục.

Na Na cất giọng thỏ thẻ

-" Anh...... Vệ Dục à!"

Vệ Dục quay sang nhìn cô

-" Có chuyện gì thế?"

-" Thực..... ra....... em....."- Na Na nói lấp lửng, mặt cô lại càng đỏ hơn

-" Hửm?"- Vệ Dục chờ đợi câu chuyện

-" Thực ra..... em..... em..... thích anh rồi!"- Na Na thỏ thẻ chỉ vừa đủ 2 người nghe.

Vễ Dục ngạc nhiên nhìn cô bé, anh cứ nghĩ là do ảnh hưởng của rượu nên nói lung tung

-" Em say rồi hả? Để anh nói với Âu Dương chủ tịch đưa em về nhé?"

Na Na lắc đầu, 2 má đỏ như 2 trái cà chua

-" Em không say! Em nói thật!"

Vệ Dục đơ trong vài giây, toàn thân anh bất động không nói nên lời. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Vệ Dục nghe con gái tỏ tình nhưng có vẻ Na Na rất thật lòng. Dựa vào những ngày qua cô cười nói cùng anh nên anh chắc chắn điều đó. Vệ Dục đưa tay gãi đầu, thật sự anh đang rất khó xử không biết đáp sao mới phải.

-" Anh..... anh....."

Na Na mỉm cười, đôi mắt bắt đầu nhìn vào khoảng không vô tận trước mặt

-" Thực ra lần đầu em gặp anh ở hội học sinh giỏi Toán em đã có ấn tượng rất sâu sắc......... em luôn muốn bắt chuyện để làm quen với người con trai có bộ óc siêu phàm như anh. Sau khi được tiếp xúc với anh, mỗi ngày em chỉ mong đến trường để được gặp anh. Em luôn muốn quan tâm đến từng cử chỉ, lời nói của anh và em nhận thấy điều đó đối với em rất quan trọng. Mỗi lần anh cười thì tim em lại rộn ràng, nó mách bảo cho em biết là nó đang run động. Nhưng khi anh ít nói, lạnh lùng thì em lại cảm thấy lo lo. Em muốn được nói chuyện với anh thật nhiều, muốn được nhìn anh cười mỗi ngày. Có lẽ em thật sự thích amh rồi!"

Vễ Dục thoáng bối rối, những gì Na Na vừa nói y chang như cảm giác của Vệ Dục những ngày qua với................... Kỳ Lâm.

Theo như lời cô nói thì chẳng phải Vệ Dục thích Kỳ Lâm rồi sao? Không gặp thì nhớ, gặp rồi lại muốn kiếm chuyện chọc cho Kỳ Lâm cười. Cảm thấy bất an khi thấy nhóc lạnh lùng và cảm thấy thích thú khi thấy nhóc ghen. Vệ Dục trong chốc lát lại cảm thấy khó xử. Chẳng lẽ lại đi từ chối tình cảm chân thành của Na Na sao?

-" Na Na à! Thật sự thì anh........"

-" Em đã dũng cãm đối diện với tình cảm của bản thân mình rồi! Anh Vệ Dục đồng ý làm người yêu em chứ?"- Na Na nhìn Vệ Dục bằng ánh mắt tha thiết, tróng lỏng không khỏi hy vọng vào lần đầu tiên tỏ tình trong đời mình.

Vệ Dục bỗng nhìn đồng hồ. Đã 10:00 rồi sao?? Thôi tiêu rồi! Bỗng những dòng chữ trên giấy hiện về trong đầu Vệ Dục.

"Muốn biết lý do vì sao mấy ngày hôm nay tôi lạnh lùng với anh thì tối nay 9:00 gặp ở công viên. Không đến thì đừng hối hận, đọc rồi cấm hỏi lại"

Kỳ Lâm đã đợi Vệ Dục hơn 1 tiếng rồi. Có lẽ Na Na nói đúng, phải biết đối mặt với tình cảm của bản thân! Vệ Dục sẽ không để Kỳ Lâm vụt khỏi tay mình đâu, Vệ Dục đã biết là mình yêu nhóc rồi.

Vệ Dục kéo ghế đứng dậy làm Na Na ngỡ ngàng

-" Anh xin lỗi nhưng anh có việc gấp!"

-" Anh Vệ Dục! Anh Vệ Dục!"

Mặt cho Na Na gọi nhưng Vệ Dục vẫn cứ bỏ đi thật nhanh. Anh phải đến nơi gặp người mà anh cần. Không biết nhóc còn chờ anh không? Dù thế nào Vệ Dục cũng phải đến đó.

Vệ Dục lên xe nhấn ga nhắm thẳng hướng công viên. Anh đưa tay nới lõng cái cravat trên cổ, miệng lầm bầm

-" Kỳ Lâm! Nhất định phải đợi anh!"

......................................

" Độp...... độp...... độp"

Những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mặt đường, nhóc vẫn ngồi trên ghế đá và lòng không khỏi mong chờ.

-" Anh ấy không đến..... mình không có vị trí nào trong tim của anh ấy!..... mình là đồ ngốc ! Đúng là đồ ngốc!"

"Hức.... hức..."

Những âm thanh nhỏ khẻ vang lên, những tiếng nất của sự tuyệt vọng. Kỳ Lâm của chúng ta đang khóc nhè đấy! Có lẽ sau một giờ đồng hồ chờ đợi đã quá đủ đã nhận ra mình không là gì với người ta. Kỳ Lâm ngồi đó bất động, lâu lâu hai vai nhóc lại rung lên và nghe đâu đó là từng tiếng thút thít nho nhỏ.

.........................

"Bin..... binnnn"

Lại là nạn kẹt xe, tiếng kèn xe vang lên làm ồn ào cả 1 đoạn đường. Không tài nào nhút nhít được giữa cái chốn ấy, Vệ Dục tức giận đập tay lên vô lăng.

-" Khốn kiếp! Tại sao lại xảy ra tai nạn giao thông vào giờ này chứ? Tiến không được, lùi cũng không xong!"

Hết cách, Vệ Dục leo xuống xe để chạy xuống công viên, không xa lắm. Trong lòng Vệ Dục bây giờ chỉ cầu mong là Kỳ Lâm vẫn còn ở đấy. Vệ Dục cởi áo vest ngoài cầm trên tay rồi dốc hết sức mà chạy. Trong lòng anh có một động lực nào đó thôi thúc anh giúp anh không được ngừng lại.

.....................................

Kỳ Lâm càng nghĩ lại cảm thấy ấm ức, tâm tư không khỏi dằng vặt. Đáng lý ra nhóc không nên tự mình bày ra trò chơi này để rồi tự mình trở thành người thua cuộc. Biết là bản thân mình ngốc nhưng cũng không ngờ là ngốc đến mức đó. Hễ nghĩ đến việc bị Vệ Dục phớt lời thì nước mắt lại ứa ra không tự chủ. Từng giọt một chảy dài.

Nỗi tức giận kìm nén phát lên thành tiếng nất. Kỳ Lâm đưa tay ôm mặt bật khóc như một đứa trẻ vừa để mất một món đồ chơi. Mình rốt cuộc chỉ là người chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Kỳ thực tâm dạ vẫn chưa sẵn sàng để bị thất tình. Vốn tính cách dễ bị tổn thương, Kỳ Lâm càng nghĩ càng muốn trách bản thân mình.

"Hức..... hức....'

-"hộc........ hộc...... có ai...... nói với em.... là...... em khóc...... xấu lắm chưa....... hộc hộc"

Giọng một chàng trai vang lên lẫn lộn với những tiếng thở mệt nhọc. Kỳ Lâm bất giác thôi đưa tay ôm mặt quay người lại nhìn. Gương mặt tràn đầy nước mắt trở nên lem luốt như một chú mèo con. Đôi mắt đỏ ẩn bỗng dưng mở to như không tin vào những gì mình đang thấy.

Là gương mặt anh tuấn mà nhóc đang chờ đợi, người mà đã làm nhóc khóc từ nãy đến giờ. Vệ Dục khom người, hai tay chống gối thở để lấy lại oxi. Bộ vest lịch lãm ban nãy trở nên xộc xệch vì những bước chạy gấp gáp. Vầng trán vẫn chưa thôi những giọt mồ hôi nhưng nụ cười híp mí ấy vẫn quyến rũ trong mọi hoàng cảnh.

Kỳ Lâm ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, gương mặt vẫn không khỏi ngớ ngẩn. Nhóc đơ người nhìn Vệ Dục, kính miệng không thốt lên được lời nào. Vệ Dục mừng rỡ khôn xiết vì Kỳ Lâm vẫn còn ở đây. Anh đã đỡ mệt nên đứng thẳng người, chậm rãi tiến từng bước đến gần Kỳ Lâm.

Một tay cầm chiếc áo vest, tay còn lại bước đến gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt ngốc nghếch kia. Vệ Dục mỉm cười

-" Nói đi! Ai đã bắt nạt tiểu quỷ của anh thế?"

Câu nói pha chúc đùa nghịch nhưng kỳ thật rất ngọt ngào. Nó khiến con tim của Kỳ Lâm lại thúc lên từng hồi. Cảm xúc vỡ òa, Kỳ Lâm nhào đến ôm chầm lấy Vệ Dục.

-" Hức..... hức..... em..... cứ tưởng là..... anh sẽ không đến!"- nước mắt lại chảy dài, Kỳ Lâm ngoan ngoãn rúc vào ngực Vệ Dục. Bản thân vẫn chưa nhận thức được mọi chuyện đang diễn ra trước mặt.

Bỗng Vệ Dục mỉm cười trong vô thức. Cái đứa Oshin mà hay chu mỏ cải lời anh đâu rồi nhỉ? Sao cứ khóc mãi thế. Vệ Dục dịu dàng vuốt mái tóc của nhóc, bờ môi Buông ra những câu nói thật nhỏ nhẹ

-" Anh cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại chạy đến đây nữa......."

Kỳ Lâm Lập tức thay đổi sắc mặt đẩy Vệ Dục ra, giờ này mà còn đùa. Nhóc giận dỗi ngồi xuống ghế bỏ mặt Vệ Dục đứng đó với nụ cười thích thú trên môi.

-" Giận à?"- Vệ Dục ngồi xuống bên cạnh.

*im lặng*

-" Anh xin lỗi mà!"

*im lặng*

-" Thế anh quay lại buổi tiệc nhé!"

* không nói gì chỉ đưa tay ôm ngang hông*

-" biết ngay là mê mệt tôi mà! Đẹp trai số khổ thế đấy!"- Vệ Dục tự kỷ ngẩn mặt lên trời.

Kỳ Lâm bật cười rồi lại ôm Vệ Dục chặc hơn. Nhóc biết mình không phải là đang mơ, là Vệ Dục bằng xương bằng thịt đang ngồi cạnh nhóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #haihuoc