Chap 57
* 10h55 tại biệt thự Vương Gia
-" Cậu chủ! Ta làm thế thật à?"- Ông quản gia thận trọng hỏi
-" Tôi đã nói là sẽ làm!"- Cậu ung dung khoanh tay trước ngực, đôi mắt trong veo vẫn hướng về phía trước.
-" Dạ vâng!"- Ông quản gia liếc nhìn Bí Ngô, cô nhóc vội vã chạy đi khóa cổng.
..........................
"Kitttttt"
Chiếc xe thắng lại trước cổng nhà Mỹ Kỳ, hắn cẩn thận mở cửa xe
-" Mỹ Kỳ vào ngủ sớm đi nhé!"
-" Khải lái xe cẩn thận. Tạm biệt!"
Mỹ Kỳ vãy tay cho đến khi chiếc xe của hắn đi khuất, cô lầm lũi bước vào nhà, lòng nặng trĩu.
.............................
"Kétttttt"
Chiếc xe thắng lai trước cổng, bốn bề vắng tanh. Hắn ung dung xuống xe, bước đến bấm chuông
"Tíng..... tong..... tíng tong"
Không ai ra mở cửa hết vậy ta, cổng thì đã khóa mất rồi còn đâu. Đèn phòng cậu vẫn còn sáng cơ mà, hắn gọi to
-" Thiên à! Mở cửa cho anh!"
Không một lời hồi âm. Hắn khó hiểu nhìn đồng hồ. 11h20 rồi á? Chẳng lẽ cậu làm thiệt sao trời? Hắn vội móc điện thoại nhắn tin cho cậu
"Hắn: vợ yêu! Mở cửa cho anh đi mà!"
5 phút
10 phút trôi qua.....
15 phút sau......
Tin nhắn của cậu sáng lên
"Chút mừng! Anh vừa nhận được 1 vé VIP ngủ ngoài đường khi tham gia trò chơi trúng thưởng VỀ KHÔNG ĐÚNG GIỜ. Mọi chi tiết xem thêm tại trang wed: www.VeKhongDungGio.com"
Hắn đơ tại chỗ. Khóc không ra nước mắt. Hắn toan tính đi ngủ nhờ nhà Nguyên thì bỗng dưng bác quãn gia ra mở cổng làm hắn mừng húm. Hắn dắt xe vào nhà và đi thẳng lên phòng khách ngủ luôn tới sáng . Không dám vào phòng cậu vì sợ cậu phát hiện.
............................
* sáng chủ nhật tại biệt thự Vương Gia
Hắn đang dọn dẹp lại cái phòng ngủ bừa bộn như cái chuồng heo. Vợ con như thế đấy! bắt người ta dọn phòng trong khi bản thân đang nằm dài xem tivi. Mà thôi, cải lại chắc có nước dọn ra khỏi nhà. Tốt nhất nên im lặng và làm cho xong.
Hắn thu dọn là cái mớ hỗn độn, lộn xộn và rất chi là bừa bộn trên bàn học của cậu. Haizzz, cậu có cần quăng đồ lung tung thế không. Làm hắn phải sắp xếp lại nữa
"Bộp"
Hình như có cái gì đó rơi xuống sàn nhà thì phải. Là một sợi dây chuyền! Hắn cẩn thận nhặt lên xem, Vợ hắn đâu có thích đeo trang sức đâu nhỉ? Sao trên bàn lại có mấy thứ này?
-" đừng tự ý đụng vào đồ của em có được không?"
Giọng của cậu vang lên ở phía cửa, hắn quay sang nhìn cậu
-" Anh xin lỗi!"
Cậu lấy lại sợi dây chuyền cất vào tủ rồi lạnh lùng đi ra khỏi cửa. Hắn trong theo, trong lòng buồn xoa. Có lẽ sợi dây đó quan trọng với cẫu lắm! Và người tặng sợi dây đó còn quan trọng hơn nhiều.
Hắn cười buồn ngồi phịch xuống giường, Tự dưng sao thấy cả người nặng nề thế vậy nè? Hắn yêu cậu thật rồi nhưng cậu vẫn cứ thờ ơ với hắn. Hắn nghĩ đối với cậu như vậy chắc là chuyện thường. Nay vì một sợi dây chuyền mà cậu lại lạnh lùng như vậy. Chẳng lẽ trong mắt cậu hắn còn thua một món đồ vô tri sao?
Càng nghĩ lại càng buồn, hắn mệt mỏi ngã ra giường. Nhìn lên trần nhà, trong đầu bậng bịu suy nghĩ vu vơ. Lâu lâu lại nhăn nhó mặt mày trông y như trẻ con ấy.
Cậu đứng bên ngoài dựa lưng vào cửa. Trong lòng cũng không ít áy náy. Có lẽ thái độ của cậu lúc nãy cũng hơi quá đáng đối với hắn. Đáng lẽ ra là vợ chồng, cậu nên cho hắn biết ít nhiều 1 phần về quá khứ của mình.
Chính cậu cũng chẳng hiểu bản thân đang làm cái gì nữa. sao chẳng bỏ được cái thái độ lạnh lùng của bản thân vậy nè. Đôi khi cậu muốn ân cần, ngọt ngào với hắn nhưng lại cảm thấy quá gượng gạo không tự nhiên.
Có lẽ cậu không biết thể hiện tình cảm, không biết cách trở thành một con người dịu dàng. Ừ thì cậu là cậu, vẫn là một đứa lạnh lùng khô khan. Cậu không biết cách trâu chuốt cho bản thân một vẻ ngoài xinh đẹp, cậu không hiền thục như Mỹ Kỳ. Cậu chỉ làm những gì mình thích. Cậu đã quen sống như vậy và không thể thay đổi vì bất cứ ai.
Có lẽ đấy chỉ là tính cố chấp chứ không hẳn là không thay đổi được.
* hai ngày sau tại sân bay Thành phố
Cậu mặt áo thun tay dài, quần jean đơn giản đứng khoanh tay dựa lưng vào cái lan can gần đấy. Trong bộ dạng có vẻ đang chán nản vì chờ đợi. Cô Hân đứng bên cạnh, trong rất sốt sắn. Cô cười thích thú nhìn cậu
-" Thiên à! Không biết 2 năm nay anh ấy có đẹp trai ra không ha?"
-" Gặp rồi khắc biết!"
-" không biết công việc làm ăn sao rồi, anh ấy gọi về nói là công ty đang trên đà phát triển!"
-" Có lẽ là ổn"
-" chị mong gặp lại anh ấy quá đi! Nhớ anh trai thiệt, Thế em có nhớ anh ấy không?"
-" Cũng có chút chút."
Cô Hân chống hông, nhíu mày nhìn cậu
-" Nè! em có thôi ngay cái kiểu câu trả lời 4 chữ không hả? Em không trả lời nhiều thêm 1 chúc được à? Cười lên một cái coi!"
-" Cũng tùy tâm trạng!"- cậu vẫn tiếp tục lạnh te ngấm dòng người qua lại
Cô Hân bó tay nên không đôi co với cậu nữa. Cô thật sự đâu biết cậu còn hồi hộp hơn cả cô. Thật sự mà nói cậu mong gặp lại tiền bối lắm rồi, bỗng cô Hân reo lên
-" Anh Trình Hâm!"
Rồi cô co giờ chạy đến ôm lấy cổ người đàn ông mặc vest đen đeo kính mát ấy một cách xúc động. Cậu nhìn theo, vẫn là người con trai ấy, gương mặt vẫn đẹp trai như ngày nào. Nay khoác thêm áo vest càng điển trai hơn. phía sau anh ta còn có vài người cận vệ áo đen khác nữa. Chắc hẳn vẫn là hắc đạo như ngày nào nhỉ?
Cậu mỉm cười, một nụ cười đúng nghĩa nhìn anh. Trình Hâm thấy cậu, cảm xúc trong anh thật khó tả. Có lẽ anh chờ đợi hai năm nay cũng chỉ mong có ngày này. Cậu cao hơn trước, đẹp hơn trước và còn ra dáng người lớn hơn trước. Hình ảnh cậu trong tâm trí anh vẫn không hề khác nhau là mấy.
Anh chậm rãi tiến đến bên cạnh cậu. Anh ao ước được ôm cái thân thể bé nhỏ ấy vào lòng đã lâu lắm rồi. Nhưng anh đâu thể biết cậu vốn chỉ xem anh như là anh trai của mình
-" Tiền bối! Anh đã về!"
Cậu ngước đôi mắt to tròn nhìn anh, cả 2 mặt đối mặt
-" Công việc của anh vẫn ổn chứ?"
-" Nói chung là không có gì đáng lo ngại cả!"- anh nhún vai
Cô Hân bước đến câu tay anh
-" chúng ta đến nhà hàng ăn gì nhé!"
Trình Hâm giao hàng lý lại cho đám cận về rồi cùng hai người lên xe. Thật sự gặp lại cậu anh vui không gì để tả.
...........................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro