Chap 50
* công viên quốc gia Croatia
8 người tới nơi vừa kịp lúc mọi người đang điểm danh. Lũ học sinh cũng như giáo viên nhìn dàn siêu xe của họ mà phải há hốc mồm. Sao mà tụi hắn lại có thể chơi mấy thứ này. Thiện tai! Thiện tai!
Hắn, Nguyên, Đình Tính và Vệ Dục vừa bước xuống xe thì đồng loạt đã nghe một cái rầm.
Nữ sinh của ba lớp xỉu tập thể.
Theo sau đó là cậu, Hoành, Nhất Lân và Kỳ Lâm bước đến, những tiếng phụt cũng phát ra cùng lúc.
Đến lược tụi nam sinh xịt máu mũi.
Hôm nay 4 người các cậu trông đẹp 1 cách lạ lùng. Những nét đẹp đúng chất và chính là biểu tượng của sự cá tính khi khoát lên người chiếc áo khoát da màu đen, quần jean bụi và đôi giày bata. Vẫn mái tóc đỏ và gương mặt lạnh lùng đó nhưng hôm nay cậu lại trông hấp dẫn lạ thường.
Sao vài giây đơ như cây cơ thì giáo viên mới thực sự lấy lại bình tĩnh. Hôm nay cô giáo chủ nhiệm đứng bên cạnh một cô giáo mới, Có lẽ là người của trường khác chăng. Cô chủ nhiệm bắt đầu triển khai kế hoạch.
-" E hèm! Do ba lớp này được nhà trường bốc thăm ngẫu nhiên nên các em cũng sẽ phải thực hiện những nhiệm vụ ngẫu nhiên. Hành trình của chúng ta kéo dài 2 ngày 1 đêm trong công viên Quốc gia rộng lớn này. Trong thời gian đấy, các em phải phát huy thật tốt những khả năng của bản thân. Phải học được tính tự lập và tinh thần đoàn kết nhé! Tất cả đều không có sẵn nên các em phải tự tìm ra thức ăn cũng như nước uống. Cô và thầy sẽ giúp đỡ các em trong vấn đề này. Tổng số học sinh của ba lớp là 63 đúng không? Ta bắt đầu điểm danh thôi!"
Cô giáo bắt đầu điểm danh. Cậu ngán ngẩm khoanh tay dựa người vào chiếc xe gần đây. Bỗng Mỹ Kỳ bước ra từ đám đông và tiến lại gần hắn
-" Hey! Chào Khải!"
Hôm nay cô mặc quần jean, áo thun, đi giầy thể thao trông rất teen. Hắn mỉm cười với cô
-" Chào Mỹ Kỳ! Hôm nay cậu xin quá!"
Cả hai đứng nói chuyện qua lại với nhau hồi lâu. Cậu thì đứng đó đưa đôi mắt để phòng nhìn xung quanh. Không biết cô gái bí ẩn đó sẽ làm gì và ra tay bằng cách nào? Điều đáng lo ngại ở đây là một mình cậu không thể giám sát nổi đám học sinh kia. Nhở cô ta nhấm vào chúng thì coi như cậu bó tay rồi.
Cô giáo điểm danh xong, bỗng từ xa có một chiếc Mercedes Benz màu đỏ thắng lại chỗ họ. Trên xe, một cô gái đeo kính mát hàng hiệu xinh đẹp bước xuống. Cô ta chậm rãi tiến đến chỗ hai thầy cô giáo
-" Xin lỗi thầy cô và các em! Tôi đến trể!"
Cô giáo chủ nhiệm hơi bất ngờ nhưng rồi cũng dỗng dạt thông báo
-" Sẵn đây cô cũng nói với các em luôn! Hôm nay người phụ trách chính là cô Đinh Trình Hân. Còn cô và cô Dương sẽ phụ giúp cho cô ấy!"
Cô Hân quay sang đám nhóc học sinh cười rạng rỡ
-" Good morning! Cô thật sự rất vui vì được cùng các em tham gia chuyến đi hôm nay!"
Đám học sinh bên dưới nhao nhao lên
-" Woa! Hôm nay cô kute quá cô ơi!"
-" Miss Đinh is the best!"
-" Cô thật Kool!"
Cô Hân rất vui trước thái độ nhiệt tình của học trò. Kể cả phe của hắn cũng tỏ ra rất hào hứng khi đi cắm trại cùng cô giáo xinh đẹp. Nhưng chỉ duy nhất có một đứa không hề bày tỏ thái độ mà từ nãy đến giờ chỉ nhai kẹo nhóp nhép lạnh lùng nhìn lơ đãng xung quanh. Cô Hân chiếu ánh mắt vào cậu
-" Thiên!"
Chân mày cậu công lên ý muốn hỏi cô có chuyện gì. Cô Hân chống hông nhìn cậu
-" em có ý kiến gì không?"
Cậu lắt đầu rồi lại tiếp tục ngó lên trời. Cô Hân cực kì không hài lòng vì thấy cậu chả có chút nào hào hứng. Nhưng mà cũng đành chịu thôi, đâu phải là cô không biết tính cách của cậu. Cô tạm thời gác lại chuyện đó rồi quay sang nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh
-" chúng ta bắt đầu thôi! các em đi theo cô nào!"
Mọi người lần lượt mang ba lô trên vai và bước theo cô. Cậu cũng hòa nhập vào dòng người đông đúc ấy.
Bỗng cậu cảm giác có ai đó vừa nở một nụ cười nửa miệng nhìn cậu. Sống lưng cậu có cảm giác hơi lạnh và bỗng chốc rùng mình. Cậu quay lại nhìn tới nhìn lui.
Sau lưng cậu là Khải và Mỹ Kỳ, bên cạnh là sáu người kia. Cậu nhìn sang hướng bên phải, là cô chủ nhiệm và cô Dương. Bên trái là cô Hân đang tiếp điện thoại. Cậu hoang máng nhìn xung quanh, là đám bạn học đang cười đùa ríu rít.
Thật sự là cậu không thể kiểm soát được hết thảy mọi người ở đây. Cậu có cảm giác là cô gái bí ẩn kia đang ở rất gần cậu.
Chết tiệt! Đúng là một trò đùa chẳng ra gì. Cậu đưa tay lên trán rồi hít thở sâu. Nếu vì cậu mà liên lụy đến các bạn xung quanh thì cậu rất muốn tóm cổ cô gái bí ẩn kia để đá cô ta bay ra khỏi nơi này.
Vấn đề ở đây là cậu không biết cô ta là ai trong số mọi người ở đây. Nếu thế thì đành phải chờ đến lúc cô ta ra tay thôi.
Hắn bước đến bên cạnh cậu lo lắng
-" Em sao vậy?"
-" Không sao cả!"- Cậu lắc lắc đầu
-" thế ta đi thôi! Đưa balô đây anh mang giúp em!"- hắn mỉm cười rồi lấy cái balô trên vai cậu chuyển sang vai của mình.
-" cảm ơn anh!"
Cậu và hắn bước đi cùng nhau.
Cả đoàn xuất phát, Cậu vừa đi vừa quan sát địa hình xung quanh. Xem ra mấy cái mỏm đá gặp ghềnh này cũng không an toàn là mấy. Cả lớp cùng cô giáo dừng chân trên một khu đá rộng, dưới khe đá còn có nước chảy róc rách nữa. Cô Hân bắt đầu phân công
-" các em bắt đầu dựng lều đi. 9 người 1 lều các em tự chia nhóm nhé!"
Chín người thì tụi hắn vừa đủ: hắn, cậu, Nguyên, Hoành, Vệ Dục, Kỳ Lâm, Đình Tính, Nhất Lân và cả Mỹ Kỳ.
Vệ Dục bảo
-" Bây giờ ta cử ra nhóm trưởng nhé! Người đó sẽ lo việc điều hành các thành viên trong nhóm."
-" thế nhóc làm luôn đi. Lúc trước hay cắm trại chắc là sẽ rành hơn tụi anh!"- hắn đút tay vào túi quần nói
-" Nhất trí!"- mọi người đồng thanh
Cô Hân lại thông báo
-" 63 học sinh ở đây chia làm 6 nhóm là vừa đủ chín người. Mỗi thầy cô sẽ phụ trách một nhóm. Tôi sẽ phụ trách nhóm của Khải, các nhóm còn lại thầy cô tự bốc thăm nhé!"
Cậu đưa mắt nhìn về chỗ 3 thầy cô mới xuất hiện. Lại là hai cô giáo và một thầy giáo. Lại là phụ nữ. Chết tiệt! Hôm nay phụ nữ xuất hiện lắm thế không biết. Cậu khẽ nghiến răng.
Vệ Dục có vẻ rất thông thạo mấy chuyện lều trại. Cậu nhóc phân công rồi cùng mọi người bắt đầu căng lều. Cô Hân tiếng đến chỗ tụi hắn
-" Các em à! Ta chia ra làm 2, một nhóm ở đây dựng lều, còn nhóm kia thì lên núi chặt củi để tối nay đốt lửa trại nhé!"
Vệ Dục nhìn sơ qua các thành viên trong nhóm rồi lấy tay chỉ vào từng người
-" Anh Thiên, anh Khải, Đình Tính, Nhất Lân và chị Mỹ Kỳ đi theo cô Hân nhé!"
-" Ok."- Họ đồng thanh rồi đứng lên.
Họ theo chân cô Hân tiến thẳng lên núi. Đường rừng núi thế này quả thật rất khó khăn trong việc di chuyển. Cậu cẩn thận xem xét xung quanh, bốn bề yên tĩnh và không có vẻ là có gì nguy hiểm. Cô Hân dẫn đầu, có vẻ cũng là dân sành sỏi trong mấy việc rừng núi. Cô leo lên mấy cái mỏm đá rất dễ dàng.
Đến một cái dốc khá cao, phải lên trên kia thì mới mong tìm được củi vì bên dưới này chỉ toàn là đá thôi.
Cô quan sát xung quanh rồi tìm thấy một sợi dây leo chắc chắn. Có vẻ tốt, cô quay lại bảo
-" cô leo lên trên rồi quăng dây xuống cho tụi em nhé!"
-" như thế có quá nguy hiểm không? Nếu vậy thì để Khải leo lên trước đi!"- cậu khoanh tay trầm mặc nói.
Cô Hân huơ tay cười xuề xòa
-" Không sao đâu. Mấy cái này thì nhằm nhò gì!"
Dứt lời, cô nấm sợi dây leo lên trên kia một cách khá dễ dàng trước con mắt mở to kinh ngạc của tụi hắn. Cô quăng sợi dây xuống, từng người leo lên.
Công đoạn này cũng không có gì khó đối với tất cả, tuy Mỹ Kỳ có hơi yếu đuối 1 chút.
Họ bắt đầu tiến vào cánh rừng. Vừa đi vừa nhặc mấy nhánh cây khô. Đi được một đoạn thì họ thấy có một chiếc xe chở gỗ đậu ở đấy. Trên xe là các thân cây dài tầm 10m rất to, được cột lại với nhau bằng một sợi dây thừng nhầm cố định chúng trên xe. Có lẽ những cây gỗ vừa được khai thác của công tác cục kiểm lâm mà chưa kịp vận chuyển đi.
Nhất Lân đi ngang chiếc xe ấy vì thấy có những nhánh cây phía xa xa. Bất ngờ sợi dây thừng đứt ra, những thân cây đột ngột lăng xuống. Mọi người kinh ngạc không thốt nên lời. Đình Tính bất chấp nhào đến ôm Nhất Lân, cả hai cùng té vào bụi cây, may mắn không bị cây gỗ nào đè trúng. Những cây gỗ to khổng lồ ấy lăn lóc trên mặt đất, ai cũng một phen hốt hoảng vì sự cố nguy hiểm kia.
Lòng bàn tay của Đình Tính bị xây xát đến nỗi rướm máu. Hắn và Mỹ Kỳ lo lắng chạy đến chỗ hai đứa nhóc hỏi han
-" Sao rồi! Đình Tính à, cậu ổn chứ?"- Mỹ Kỳ lấy khăn tay quấn vết thương lại giúp Đình Tính.
Nhất Lân ứa nước mắt đỡ Đình Tính dậy
-" Anh à! Anh không sao chứ? Hức... hức..."
Đình Tính phủi phủi quần áo, đưa đôi mắt cười nhìn Nhất Lân
-" Đồ ngốc! Có thế mà cũng khóc à?"- vừa nói vừa đưa tay gạt giọt nước mắt trên mặt Nhất Lân.
-" Em sợ quá! Huhu...."- Nhất Lân nhào đến ôm chằm lấy Đình Tính
Khải và Mỹ Kỳ 1 phen hoảng hồn. thực sự cảnh tượng lúc nãy rất kinh khủng.
Về phần cậu thì lập tức đến xem xét chỗ dây thừng. Chỗ đức của sợi dây không hề bình thường chút nào. Nó thẳng tắp và dứt khoát như là có người cô ấy cắt đứt. Lông mày cậu nhíu lại, tay bất giác siết chặt nắm đấm.
"Khốn kiếp! Cô ta ra tay thật à?"
Một cái nhếch môi thật nhẹ hướng về phía cậu. Mở màng như thế có hơi ấn tượng quá không nhỉ???
................................
* tại chỗ của Vệ Dục và mọi người
Kỳ Lâm, Vệ Dục, Nguyên và Hoành mỗi người nắm một góc lều rồi đồng loạt kéo căng lên. Ai ngờ Kỳ Lâm nhà ta xớn xác vấp té, Thế là cái lều lại trở thành một cái đồng bùi nhùi. Vệ Dục lắc đầu, trán lấm tấm mồ hôi miệng cười méo xệch
-" hết Hoành rồi đến Nguyên vấp té! Bây giờ đến lượt tiểu yêu này nữa! Coi cái lều y chang bà già rụng răng."
Nguyên và Hoành ôm bụng cười ngặt ngoẽo. Kỳ Lâm thấy Vệ Dục đang cười đá đểu mình thì hầm hầm tức giận
-" Anh hay quá ha! Tôi bỏ đi cho anh tự căn lều bây giờ tin không?"
-" Ờ đi đi! Không có cậu là tôi và mọi người sẽ căng xong sớm thôi!"- Vệ Dục nói đầy châm chọc.
Kỳ Lâm tức điên lên, nhóc tinh ranh đưa đôi mắt tìm kiếm dưới chân và cuối cùng đưa tay nhặt lên.
-" Ê.... ê đừng!"- Hoành và Nguyên đồng thanh.
"BỐP"
-" Ui da!"- Vệ Dục đưa tay ôm đầu. Vẽ mặt trong vô cùng thảm hại.
-" này thì đá đểu!"- Kỳ Lâm phủi phủi tay, vẻ mặt rất hả dạ khi vừa tặng cho Vệ Dục một cục đá vào đầu.
Vệ Dục giận run người, một tay ôm đầu một tay chỉ về phía Kỳ Lâm
-" Cậu.... cậu.... đồ độc ác!"
-" Mới biết à? Tôi cho một cục to hơn bây giờ tin không? Ngon há cái mồm cho to ra!"
-" Hừ! Không cãi với cậu! Tôi tiếp tục dựng lều đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro