Chap 49
* Sáng chủ nhật tại biệt thự Vương Gia
Đã hơn 9 giờ sáng mà hắn vẫn cứ cuộn mình trong chăn. Đang say giấc nồng thì một giọng nói tru tréo bên tai
-" Dậy! Dậy mau lên!"
Hắn lăng qua, lăng lại, kéo chăn, miệng lè nhè
-" Vợ yêu à....... cho anh ngủ...... 5 phút nữa thôi!"
-" Vợ thằng cha mày! Dậy mau đi cái thằng mất dạy!!! Tao thế này mà bảo là vợ mày à?"- Nguyên hét ầm lên rồi cầm cái gối phang mấy cái liên tiếp vào đầu hắn.
Do cơn chấn động nên hắn bật dậy theo phản xạ tự nhiên. Cái bản mặt say ke ta nói nó xấuuuuuuuuu....... mà nó nguuuuu..... chưa từng thấy. Nguyên dí dí nắm đấm vào mặt hắn
-" Thiên thức từ lau rồi! Cái thứ gì mà ăn ngủ riết cho mập thây!"
Hắn đưa 2 tay dụi mắt, 2 tay ôm láy cái gối mắt nhắm mắt mở nhìn Nguyên
-" mày qua nhà tao có việc gì sớm thế????????"
-" Hôm nay là ngày cắm trại đó thưa bố! Có biết là 7 đứa tụi con đợi bố từ sáng đến giờ không?"
-" Ờ......."- hắn gật gật đầu bộ dáng cứ như mộng du, 2 đôi mắt dịu lại, cơ thể ngả ra giường định ngủ tiếp.
Thú tính Nguyên bốc lên ngùn ngụt, sau đó là một lực cực mạnh kéo một phát làm hắn nằm nguyên con trên sàn nhà. Hai mắt hắn mở trừng ra và đứng hình với tư thế í ẹ của mình. Nguyên phủi phủi tay
-" xuống sàn nhà mà nằm ngủ nhé con!"
-" Mày đi chết đi thằng mặt lừa!"- Hắn cầm cái gối hậm hực ném về phía Nguyên, xem chừng cách của Nguyên đã khiến hắn tỉnh ngủ.
Nguyên khoanh tay cười khoái trá, kiểu như vừa trúc được cơn giận. Hắn vò cái đầu cho bù xù lên như tổ quạ rồi tiến vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn quăng lại một câu
-" sắp xếp giường ngủ lại cho tao! Vợ tao mà la tao thì tao vặn họng mày đấy!"
-" Tự nhiên cái trở thành ở đợ!"- Nguyên lắc đầu tự nói một mình. Bộ dáng tiêu ngiểu tiến đến bên cái giường xếp mớ chăn gối lại.
...................20 phút sau...................
Hắn và Nguyên cùng nhau đi xuống lầu. Mới vừa lúc nãy còn là bộ dạng của cái bang, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Tóc vuốt keo, áo thun body, áo khoác da quần jean bó, vai mang balô. Nói chung là thành hốt boy rồi đấy!
Vừa chạm chân xuống nền nhà đã thấy sáu cái bộ mặt xám nghoét y như nhau. Cũng đúng thôi, ngồi đợi hắn từ sáng đến giờ mà. Ai lại không nổi điên trong hoàn cảnh đó cơ chứ. Hoành công môi cất tiếng đầu tiên
-" hôm nay hiếm lắm mới thấy Thiên thức sớm! Có thể nói đây là một kì tích!"- Hoành lơ đãng nhìn xung quanh, ngoài miệng nói vậy nhưng thực ra đang chửi xéo hắn.
-" Nhưng Khải nhà ta lại thức trể! Đúng là một điều kỳ cục!"- Kỳ Lâm không cần nhắc cũng tự hiểu, lên tiếng nói tiếp câu nói của Hoành.
Hắn gãi đầu, tỏ vẻ biết lỗi
-" Hihi....... xin lỗi mòa! Tại người ta không quen thức dậy sớm vào buổi sáng chứ bộ!"
-" Anh có biết mọi người đã lên xe và xuất phát cách đây 1 tiếng rồi không?"- Vệ Dục một mặt nhìn chăm chăm vào cuốn sách, mặt khác lại lên giọng hỏi tội hắn.
-" Lấy Buggati Veryon đuổi theo chắc chắn sẽ kiệp thôi mà!"- Hắn chốp 2 mắt vô tội nói
-" anh thì suốt ngày chỉ biết đến mấy chiếc siêu xe đó thôi!"- Cậu nhẹ nhàng nói nhưng vẫn có ý trách móc.
Hắn đối mặt với cậu thì giọng nói lại có phần vui vẻ hơn bình thường
-" Thôi mà! Anh lấy xe chở vợ yêu đi cắm trại liền nha!"
-" Vậy thì mau đi thôi! Nhưng chuyện xe cộ thì tính sao đây?"- Đình Tính hỏi
Nguyên xem xét qua số người và số hành lý rồi nói
-" kiểu này chắc phải đi 4 chiếc xe rồi! Anh và Hoành, Đình Tính và Nhất Lân, Kỳ Lâm và Vệ Dục, cuối cùng là Khải và Thiên. Tự mọi người chở mấy túi đồ nhé!"
-" OK."- tất cả đồng thanh rồi bắt đầu chuẩn bị.
Họ chất đồ lên xe, riêng cậu thì náng lại khóa cổng nhà. Bỗng điện thoại cậu rung lên vì nhận được tin nhắn, loay hoay một lát sau khi đã khóa cổng xong, cậu mới lấy điện thoại ra xem.
Gương mặt cậu bỗng chốc trở nên căng thẳng, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Đôi môi cậu bất giác mím nhẹ với nhau, rõ ràng đây là thái độ lo lắng. Cậu siết chặt cái điện thoại trong tay, đầu óc bận rộn tưởng tượng lung tung.
-" Thiên!"
Hắn tiến đến gần lấy tay huơ huơ trước mặt cậu, cậu sực tỉnh và nở nụ cười trừ
-" Hả? Gì thế?"
-" Mau đi thôi! Mọi người đang đợi kìa!"- Tuy là thúc giục nhưng hắn vẫn nhận ra điểm bất thường trong biểu cảm của cậu.
-" Ờ!"- Cậu chỉ đáp gọn rồi thẳng tiến đến chiếc xe.
Hắn nhìn theo cậu, gương mặt đó là gì đây???
Bốn chiếc siêu xe bắt đầu lước đi. Đích đến là công viên quốc gia Croatia.
.........................................
Dẫn đầu là chiếc Buggati Veyron mui trần màu trắng do hắn cầm lái. Cậu ngồi bên cạnh không ngừng suy nghĩ miên man. Những cơn gió mát rượi làm cho mái tóc cậu bay bồng bềnh. Hắn chốc chốc lại quay sang nhìn cậu. Ái cha! Công nhận cậu kute quá đi thôi! Gương mặt đăm chiêu suy nghĩ đó lại khiến cậu càng thêm đẹp.
-" Vợ yêu! Em đang nghĩ gí đấy?"
Cậu hơi giật mình, cuối cùng cũng thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu.
-" À không! Gió mát quá nên em lại cảm thấy buồn ngủ!"
Hắn cũng ậm ờ cho qua chuyện. Trán cậu nhăn lại, không sao thôi nghĩ đến cái tin nhắn đó. Chiết tiệt! Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ.
(Nội dung tin nhắn cậu nhận được:
"Chào Playboy! Được biết hôm nay cậu cùng đám bạn đi cắm trại, hay là để tôi khuấy động bằng vài trò góp vui nhé!")
Rốt cuộc là cậu vẫn không nhận ra cô gái đó là ai. Cô ta sẽ giở trò gì đây? Tốt nhất là đừng để cậu bắt được, không thì cô ta khó toàn mạng trở về.
Phía sau là chiếc Audi R8 màu xám của Nguyên. Thực ra anh chàng cũng có trong tay vài chiếc xe khủng rất tầm cỡ. Hoành ngồi bên cạnh ăn rồi lại ăn, lâu lâu lại tự lẩm nhẩm khen đồ ăn ngon. Nguyên lên tiếng cốt trêu Hoành
-" Có biết ăn nhiều quá nhan sắt sẽ bị hao mòn không?"
-" thế em cho anh ăn nè!"- Hoành dí dí gói snack vào miệng Nguyên
-" Anh đẹp bẩm sinh rồi, không cách nào làm anh xấu được đâu!"- Nguyên đưa tay sờ cằm tỏ vẻ đắc ý.
-" Đẹp nhưng não bị hẹp. Haha...."- Hoành nói xong thì cười lớn làm mặt của Nguyên trở nên xám xịt. Thế là tiếng cãi vã, đùa giỡn lại vang lên trong xe.
Chiếc xe thứ ba là Lamborghini màu vàng của Đình Tính và Nhất Lân. Đình Tính mang kín mát lái xe trông cực ngầu nhé! Tuy chưa đủ tuổi nhưng đố thằng cha cảnh sát nào dám bắt đấy. Nhất Lân cũng giống như Hoành ngồi trên xe ngấu nghiến mấy bịch snack, lâu lâu lại đút cho Đình Tính ăn rất tình cảm. Nói chung thì couple này không hay cãi nhau.
Nhưng còn chiếc cuối cùng thì sao nhỉ? Ôi mẹ ơi! Chiếc Ferrari 458 Spider màu đỏ đang lạng qua nghiêng lại như bị đứt phanh. Theo sau đó còn có 1 trận la hét.
-" Vệ Dục chó chết! Đã bảo lúc nãy nhớ mang cái vali màu xanh theo rồi mà! Anh có biết là tất cả những thứ tôi cần đều để trong đó không hả? Đồ ngu! Đồ ngớ ngẩn!"- Kỳ Lâm tức giận đến nỗi đưa tay bớp cổ Vệ Dục khiến Vệ Dục lộn tròng mắt.
-" Ặ..... ặc.... cậu..... buông..... ra coi....."- Vệ Dục khó khăn thốt lên
Kỳ Lâm hừ lạnh 1 cái rồi rút 2 bàn tay Bạch Cốt Tinh của mình lại. Vệ Dục đều chỉnh lại tư thế ngồi cũng như cách lái xe, tay đưa lên cổ mình xuýt xoa.
-" Cái đồ chằng tinh! Là ai ở đợ cho ai vậy hả? Đi có 2 ngày 1 đêm mà mang hành lý còn hơn là dân tị nạn nữa. Cậu nên biết là cái vali đó to gấp 3 lần cậu đấy! Chứa cậu là đã chật lắm rồi cái vali đó biết nhét ở đâu hả?"
-" Tôi tát vỡ mồm anh bây giờ! Đang bực nhá!"- Kỳ Lâm khoanh tay nhìn chăm chăm ra quan cảnh bên ngoài. Vệ Dục cũng lắc đầu bó tay.
Bốn chiếc siêu xe lần lượt phóng qua trên mặt đường khiến những người đi đường cũng như người hâm mộ siêu ôtô đều phải ngoái nhìn. Họ trầm trồ và cứ dõi mắt theo khi 4 chiếc xe đi khuất.
.............................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro