Chap 44
Reng.... reng... reng
Tiếng chuông báo giờ vào lớp, hắn và Nguyên chia tay Mỹ Kỳ và bước vào chỗ ngồi. Cậu im lặng và không hề nói gì với hắn trong suốt buổi học. Vợ nào mà chẳng ghen. Riêng hắn thì cứ ngồi nghĩ ngợi cũng quên mất việc để ý đến biểu hiện khác lạ của cậu.
* tại bàn của Nguyên và Hoành
Cả 2 nhìn cậu và hắn xong rồi thì thầm
-" Honey! Anh có thấy Thiên hơi kỳ lạ không?"
-" Anh biết này! Chắc do lúc nãy Khải thân mật với Mỹ Kỳ đấy!"
-" Thế ta có nên giải thích giúp Khải không?"
-" Kệ nó đi! Đào hoa thì ráng mà chịu, con người đúng là chúa ích kỷ. Thế mà cũng ghen được!"- Nguyên bĩu môi
-" Nhưng 2 đứa nó là vợ chồng, ghen là chuyện thường tình thôi!"
Nguyên cầm cây bút vẽ nguệch ngoạc máy nét lên trang vở, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi lại thì thầm
-" 2 đứa nó là vợ chồng chẳng qua là hư danh thôi! Đã đứa nào nói yêu đứa nào đâu?"
-" Em thấy Khải thích Thiên ra mặt rồi mà!"- Hoành được dịp bàn tán sôi nổi
-" Vấn đề là Thiên đã chính miệng nói thích nó chưa? Tình yêu mà xuất phát từ 1 phía cũng như không thôi à!"- Nguyên có vẻ rất sành sỏi
Lúc đó Kỳ Lâm ngồi bàn dưới cũng chỏ cái mỏ lên
-" Bắc quả tan 2 anh bàn chuyện người ta nhá! Mà em thấy anh Nguyên nói đúng đấy, trừ khi Thiên chính miệng thừa nhận thích Khải thì tình cảm của cả 2 mới được ổn định thôi!"- tưởng đâu nghiêm túc lắm ai ngờ cũng hùa theo
-" Mỹ Kỳ xuất hiện không biết là họa hay là phước nữa đây! Thiên mà nổi giận thì axit cậu ta cũng chơi đấy!"- Hoành tự rùng mình
-" Anh nói Mỹ Nhân Nhật Bản bên lớp 12B ấy hả? Mới ngày đầu chuyển vào mà đã gây sốt rồi đấy! Nam sinh bao vây tứ phía luôn!"- Kỳ Lâm vuốt cầm tỏ vẻ ngưỡng mộ
-" Thế hả? Vậy giờ giải lao tôi sang làm quen với nàng mới được!"- Vệ Dục cười gian
-" Anh ngon thì đi thử coi???"- Bỗng Kỳ Lâm lớn tiếng. (Thái độ gì đây ta?)
-" Cậu làm gì mà róng họng lên dữ thế? Tôi vẫn chưa đi mà!!!"- Vệ Dục cũng lấy làm khó hiểu trước câu nói của Kỳ Lâm
Như nhận thấy mình hơi thái hóa, Kỳ Lâm quay mặt sang chỗ khác. Nhóc không thể thừa nhận là bản thân mỉnh đang ghen được. Cứ đà này thì điên mất! Tình cảm đúng là 1 thứ rắc rối nhất trên đời.
Về phần cậu thì càng nghĩ càng tức, cái gì mà Mỹ Nhân Hoa Anh Đào chứ? Lại còn dám ôm ấp trước mặt cậu nữa. Đúng thật là......
Cậu nhìn mặt hắn lại càng bực thêm, đã có vợ rồi mà còn không biết giữ ý tứ. Ôm gái lạ giữa chốn đông người. Cũng may là ít ai biết cậu với hắn là vợ chồng, nếu không 1 playboy như cậu phải kiếm 1 cái lỗ để chui xuống mất. Nhưng cái cảm giác bực bội khi nãy là gì? Hơi buồn buồn nhưng cũng không thiếu 1 tí giận dữ.
Tại sao vậy? Tai sao khi nhìn hắn thân mật với người khác thì cậu lại có cái cảm giác đó. Chẳng lẽ cậu thích hắn rồi sao? Không thể nào! Trước giờ cậu đâu có như vậy bao giờ. Nhưng mỗi lần nhìn mấy cái hành động trẻ con đáng yêu ấy thì cậu lại cảm thấy rất là vui. Trước đây còn nghĩ là sẽ tìm cách cho hắn chủ động ly hôn nhưng xen ra cái ý định đó đã bị cho vào dĩ vãng.
Cậu đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì bất ngờ hắn quay sang cậu
-" Vợ Thiên Thiên à!"
-" Gì?"
Hắn gãi đầu, vẽ mặt có chút gì đó hơi e dè trông đáng yêu phết
-" Cô gái lúc nãy là bạn học của anh ở bên Nhật! Lâu ngày không gặp nên........ tụi anh có hơi....... thân mật 1 tí thôi! Em đừng giận anh nha!"
Cậu nghe mấy câu đó tâm trạng cũng tốt lên phần nào nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng, thờ ơ
-" Chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi cả! Nói với tôi mấy cái đó làm gì?"
Hắn hiểu cậu đang giận dỗi nên nắm láy tay cậu lay lay như 1 đứa trẻ
-" Đấy! Thái độ như thế mà bảo là không giận người ta. Anh xin lỗi rồi mà, đừng giận anh tội nghiệp! Nha!"
-" Buông ra!"- Cậu lạnh giọng
-" Không buông! Không giận nữa thì sẽ buông!"- Hắn kiên quyết giữ chặc bàn tay cậu
Cẫu nhẹ cả lòng nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng vốn có, cậu ho nhẹ
-" E hèm! Lần đầu cũng như lần cuối nhé!"
-" Yeah! Vợ yêu dễ thương ghê! Anh chỉ thích 1 mình Thiên Thiên vợ anh mà thôi, không để ý đến ai khác đâu."
2 mắt hắn sáng rỡ lên, hành động chẳng khác nào 1 đứa trẻ con khiến cậu cũng phải bật cười. Nguyên nghe ngóng rồi lại cùng Hoành bàn tán
-" Đó! Thấy chưa? Tụi nó tự làm hòa rồi kìa! Cứ tưởng là sẽ đánh nhau 1 trận ra trò chứ"
-" Như vậy là yên tâm rồi!"
Tiết học trôi qua trông yên bình. Hôm nay chưa có đứa nào lên cơn nên tạm tha cho máy ông thầy, bà cô.
................................................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro