Cháp 33
" reng.... reng...."
Chuông báo giờ giải lao, cả lớp đều kéo nhau ra ngoài. Trong lớp chỉ còn 6 người: cậu, hắn, Nguyên, Hoành, Kỳ Lâm và Vệ Dục. Vệ Dục lấy cuốn sách ra rồi dán mắt vào đó. Kỳ Lâm bị 4 người lôi lên bàn trên tra khảo
-" em có quyền giữ im lặng nhưng những gì em nói sẽ là bằng chứng trước tòa."- Nguyên ấn nhóc ngồi xuống ghế giáo viên, 4 người đứng xung quanh
-" Nè! Mọi người định làm gì em thế hả? Có ngon lấy súng ra bắn bỏ em luôn đi."- Nhóc lè lưỡi thách thức
Vệ Dục thấy đám người tụi hắn lộn xộn thì đâm ra tò mò. Ngoài mặt thì đọc sách nhưng tai thì đang dỏng lên để nghe ngóng.
-" Anh nói đi! Anh đã chui lỗ chó vào đây phải không?"- Hắn hỏi
"Bốp"
Kỳ Lâm tặng cho hắn 1 cái tát muốn văn 2 con mắt ra ngoài. Nhóc réo vào lỗ tai của hắn
-" Nghĩ sao mặt này mà chui lỗ chó hả???"
Hắn tiếp
-" Vậy anh giải thích đi, anh mới 16t thôi, lại còn học dốt điển hình nữa, thế mà thằng cha nào can đảm cho anh vào lớp 12 thế hả?"- hắn khoanh tay
"Cái gì? Thằng nhỏ đó mới 16t thôi á? Vậy là nó nhỏ hơn mình 1t rồi?"- Vệ Dục tròn mắt ngạc nhiên
-" Anh đâu có làm gì đâu! anh chỉ đem quả bom hẹn giờ gửi đến phòng hiệu trưởng thôi à! Tự dưng cái ổng cho anh học lớp 12 luôn."
-" định vào đây làm gì?"- cậu hỏi
-" hi....hi thì anh muốn đi theo em dâu của anh đấy mà!"- Kỳ Lâm nắm lấy cánh tay của cậu lắc lắc
"Hả? Em dâu là sao? Mấy người đó có quan hệ với nhau à? Mà khoan sao trông mặt mấy người này quen thế nhỉ? Hình như mình gặp ở đâu rồi thì phải. Vương Tuấn Khải thì mình đã biết rồi nhưng còn mấy người kia thì....."- Vệ Dục đưa tay gãi đầu
Hoành bỗng nhìn Kỳ Lâm chầm chầm
-"mà nè! Nhóc với Nguyên thật sự là có gì không?"
-" dĩ nhiên là không rồi! Anh nhìn mặt anh Nguyên đi, cho em em còn giận đấy!"
-" thằn nhỏ này!"- Nguyên giờ nắm đấm lên hù dọa vậy mà nhóc còn có lè lưỡi trêu người ta lại mới ghê.
Hoành nhẹ cả người, cảm thấy vui một cách khó tả. Hoành quay sang nhìn Nguyên cười một cái khiến anh muốn rụng rời. Mười mấy hôm trước cấu gắt hành hạ anh, mà bây giờ lại tươi tắn thế kia. Đúng là nắng mưa thất thường.
Cùng lúc đó, Đình Tính và Nhất Lân đã xuất hiện ở cửa. Ngày nào giờ này hai đứa cũng đều qua đây hết. Vừa gâp Kỳ Lâm thì Nhất Lân đã thốt lên
-" Kỳ lâm! Em làm gì ở đây?"
Cả hai tiến vào bên trong, Đình Tính chỉ vào Kỳ Lâm rồi quay sang hỏi hắn
-" bộ nó phá nhà anh và anh Thiên lắm sao mà đi học cũng dắt nó theo vậy?"
-"Nè! Em nộp hồ sơ nhập học đàng hoàng nhá!"- Kỳ Lâm gân cổ lên để biện hộ cho bản thân
-" Ờ phải rồi! Đơn nhập học có tên là Bom Hẹn Giờ, đối tượng nhập học là con của Binlađen tên Binlanâu."- Nguyên chăm chọc
Kỳ Lâm với tay đánh Nguyên 1 cái nhưng hụt. Mọi người ôm bụng cười sặc sụa, Kỳ Lâm tức tối nhăn nhó mặt mày. Người ta có làm gì đâu mà cứ chọc ghẹo hoài thế không biết. Nhóc nhắm mắt nhắm mũi quát
-" em không phải truyền nhân của Binlađen như anh nói nhá!"
-" vậy sao từ nhỏ đến lớn thích chơi bom với lựu đạn không thế?"- Hắn chăm chọc
-" Kệ anh! Miễn sao được học chung với em dâu là được rồi!"- Kỳ Lâm cười toe toét ôm lấy cánh tay của cậu
Cậu lắc đầu, Đúng là con nít vẫn hoàn con nít. Bỗng Nguyên nhớ ra điều gì đó nên nhìn Kỳ Lâm
-" Lúc nãy em với thằng nhóc mới chuyển vào thì thầm cái gì thế?"
Anh khẽ chỉ tay về phía Vệ Dục đang đọc sách. Kỳ Lâm giật bắn mình đưa đôi mắt đề phòng nhìn Vệ Dục 1 cái. Nhóc kể lại chuyện hãi hùng hôm ấy cho các bậc tiền bối nghe.
Trong khi đó Vệ Dục đang dùng điện thoại nhập nhập cái gì đó. Cuối cùng cũng dừng lại đọc đọc rồi nhìn về phía tụi hắn.
"Xem nào! Từ trái qua là hai anh em của tập đoàn CC kiêm tập đoàn đá quý tầm cỡ thế giới ( Nguyên và Đình Tính), cậu chủ của hãng mỹ phẫm kiêm tập đoàn sản xuất xe ôtô lớn trên thế giới (Nhất Lân), tiếp đến là con vàng của nhà thiết kế thời trang lừng danh (Hoành), con rượu của tập đoàn Dịch Thị lớn nhất Trung Quốc và sở hữu 10 cái quán bar lớn trong thành phố (cậu), đứng bên cạnh là..... Thiếu Bang Chủ của Hắc Long Bang lớn nhất thế giới Vương Tuấn Khải người này thì mình quen, cuối cùng là thằng tiểu yêu đó Hoàng Kỳ Lâm con của tập đoàn Vương Đại lừng danh là đối tác của ba mình, anh họ của Vương Tuấn Khải. Sao mấy nhân vật này lại tề tựu ở đây nhỉ? Hèn gì lúc nãy trong mặt họ rất quen."
~!@#$//^&*%~@@&_&!$#@
-" Chuyện là vậy đó!"- cuối cùng Kỳ Lâm cũng kể xong câu chuyện
Nhất Lân đưa tay sờ cầm làm mặt nghiêm túc
-" chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tuy là biết em biến thái nhưng cũng không ngờ lại em lại biến thái đến như vậy."
Nhất Lân làm cả đám ôm bụng cười ngặt ngoẽo trong khi đầu của Kỳ Lâm đang bóc khói. Đình Tính huých tay Nhất Lân
-" Hôm bữa thằng đó chửi nó biến thái bị ăn nguyên cái gạt tàn rồi đấy! Em muốn ăn cái gì mà cười lớn thế hả?"
-" À.... ừm.... anh xin lỗi!"- vai Nhất Lân lại run lên vì cố nhịn cười
-" Thôi! Lỡ thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta, Từ từ chờ nó báo thù đi nha tụi anh không giúp được gì cho em đâu"- Nguyên vổ vai Kỳ Lâm
Cả đám người tản ra làm mặt Kỳ Lâm ngơ ngác như con tê giác. Sao họ lại bình thản thế hả trời? Vậy mà cũng kêu người ta kể lại câu chuyện nữa. Thiệt đúng là bực mình quá! Đang đứng tự kỹ thì thấy Vệ Dục đang nhìn. Vệ Dục đưa ngón tay lên ngoắt ngoắt ra hiệu cho Kỳ Lâm lại gần.
-" Có.... có chuyện gì thế?"- Kỳ Lâm hỏi
-" đi mua cho tôi ly cà phê nóng đi!"- Vệ Dục chăm chú vào quyển sách
-" Tại sao tôi phải đi?"- Kỳ Lâm bực bội
-" nếu không muốn đoạn ghi hình cậu xông vào phòng tôi, đã thương tôi bị thương tung lên mạng thì đi nhanh đi đừng nói nhiều."- Vệ Dục lật sang trang sách khác
-" Mắc.... mắc mớ gì tôi phải tin anh?"
"Phịch"
Vệ Dục ném cái điện thoại lên bàn, trong đó quay lại ngày hôm đó Kỳ Lâm xông vào khi Vệ Dục vừa mở cửa ra rồi lôi Vệ Dục vào trong đóng cửa lại. Một lát sau thì đẩy Vệ Dục ra ngoài, Một lát sau đó thì nhóc hớt ha hớt hải chạy thụt mạng. Thêm một lát sau nữa thì tiếp tân khách sạn phát hiện Vệ Dục bị thương và đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Kỳ Lâm chết điếng, cái này mà giao cho cảnh sát nhóc chỉ có nước ngồi tù vì tội hành hung người khác và đột nhập trái phép. Thôi thì số phận đã an bày, Kỳ Lâm lủi thủi đi mua cafe. Cả đám trông theo bóng của Kỳ Lâm rồi bật cười, hắn nhìn Vệ Dục
-" Ê nhóc! Nhờ em dạy dỗ anh ta lại dùm tụi anh nhá!"
-" Chuyện nhỏ!"- Vệ Dục nháy mắt.
Thật ra thì Vệ Dục và hắn có gặp nhau vài lần trong mấy buổi tiệc nên cũng biết sơ sơ. Cả đám cứ cười vì thấy lần đầu tiên Kỳ Lâm biết sợ. Thế là Vệ Dục và cái đám trời đánh đó trở thành đồng minh. Họ bắt chuyện rồi làm quen nhau rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro