Cháp 26
"Brưm.....brưm..."
Chiếc xe chạy đến gần cái đám hỗn độn thì vòng qua một vòng rồi làm một cú phanh sát mặt đất đẹp mắt. Cả đám mắt chữ A mồm chữ O hết biết nói gì luôn. Cậu tháo mũ bảo hiểm ra, máy tên côn đồ ngơ ngác nhìn không chớp mắt.
-" oa.... đẹp quá!"
-" thật là quyến rũ!"
Nhóc cũng thì thầm, đôi mắt đầy vẻ ngưỡng mộ
-" thật là có phong cách!!! Ta kết rồi nha!"
Cậu đá trống rồi bước xuống xe, nhìn bốn tên đang nắm tay nắm chân nhóc đó thì tỏ vẻ hơi bất mãn.
-" thanh thiên bạch nhật mà làm cái giống gì thế hả? Bỏ tay ra ngay đi!!!"
Bốn tên thấy cậu quát lớn như vậy thì đâm ra cáu. Nhìn mặt mày vậy mà hung dữ quá chừng.
-" nè em khôn hồn thì tránh ra! không thì coi chừng vạ lây đấy! Ta đây không nương tay với...."
"Bốp"
Chiếc mũ bảo hiểm văng vào mặt khi hắn nói chưa hết câu. Ba tên còn lại thấy vậy liền xông lên. Cậu cứ ung dung thế thôi.
"Bốp....binh.... phịch.... phịch"
Bốn tên lăn lê bò lết, mặt mày thâm tím, đầu tóc rũ rượi. Cậu nhóc đó trố mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ thích thú
-" woa!!!!"
Cậu lạnh lùng quay đi thì nhóc chạy lại níu tay
-" anh ơi! Anh giỏi quá à! Ngưỡng mộ anh thật!"
Cậu chẳng nói gì bước đến nhặt nón bảo hiểm, nhóc đó không ngừng ríu rít
-" anh ơi! Hay là anh cho em đi theo anh luôn nha! Nhận em làm đàn em đi, em muốn được oai giống anh!"
Cậu nhìn nhóc đó rồi nhếch miệng thật nhé.
-"trở về nhà đi! Còn nhỏ đi bụi đời không tốt đâu"
Nhóc đó cười khì khì
-" anh nhận em làm đàn em đi rồi em quay về! Em kết anh rồi đó!"
Cậu lạnh lùng bảo
-" Tôi không phải là giang hồ hay là du côn mà đi thu nhận đàn em như nhóc nói, tôi đi trước đây."
Cậu toan nhấn ga thì nhóc đó thình lình chặng đầu xe lại.
-" ở đây em không có người thân, anh không giúp em thì em sẽ lang thang ngoài đường suốt đêm đấy!"
-" tùy nhóc!"
Cậu quay đầu xe lại định phóng đi thì bất ngờ nhóc đó hét lớn
-" THẾ ANH GIÚP EM MỘT VIỆC CUỐI CÙNG ĐƯỢC KHÔNG Ạ????"
Cậu thấy nếu bỏ đi thì cũng hơi tàn nhẫn, thôi thì giúp đại vậy. Cậu quay người lại hỏi
-" muốn giúp chuyện gì?"
Nhóc mừng quýnh chạy lại đưa cho cậu tờ giấy địa chỉ nhà ai đó. Cậu xem xong thì không khỏi ngạc nhiên, cậu cố xem thật thật kỹ rồi quay sang hỏi nhóc
-" nhóc quen ai ở địa chỉ này?"
-" em quen với Vương Tuấn Khải ạ! Anh biết chỗ này à?"
-"lên xe đi! Tôi chở nhóc đến đó!"
Cậu nhóc hí hửng nhặc vali và đôi giày. Được người ta giúp đỡ nhiệt tình như vậy thì sao mà không vui cho được.
Cậu hết tưởng tượng ra cái này đến cái kia, chồng cậu giao du với mấy teen thế này à? Thật không thể tin được! Tuy bình thường cậu vô tâm, lạnh lùng với hắn nhưng sao hôm nay sự xuất hiện của nhóc này lại khiến cậu bực bội như thế chứ. Nhất định phải ba mặt một lời, phải hỏi thăm cho ra lẻ.
Cậu phóng xe như bay trên đường làm người dân trên đường vô cùng hoảng sợ. Tâm trạng cậu đã không tốt thì cách cậu điều khiển xe lại càng trở nên rùng rợn gấp bội phần. Ấy thế mà nhóc phía sau cậu lại cười sằng sặc coi bộ rất thích.
-" Woa....haha.... đã quá anh ơi! Anh lái môtô cừ thật đấy!"
Về phần hắn thì đang dùng 80 cái ổ khóa để khóa tất cả các cửa nẻo trong nhà lại. Cửa sổ cũng khóa luôn, hắn đi qua đi lại trong nhà không ngừng lẩm bẩm
-" đợi vợ về rồi khóa cổng lại luôn! Có nên lấp loại tường chống đạn không nhỉ? Hay là lót thép vào trong cánh cổng? Sao mà vợ lâu về thế không biết? Cầu mong trời phật đừng để cái thằng anh họ của con qua đây! Nếu không thì cuộc sống của con chỉ toàn là ác mộng. Trời phật phù hộ!!"
"Kétt"
Hắn nghe tiếng phanh xe thì biết cậu đã về liền lật đật chạy ra mở cổng. Cánh cổng vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng.
-" trời!!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro