Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 106

Sau một chuỗi ngày dài lo toan, cuối cùng mọi sóng gió cũng đã qua đi. Tuy nhiên, hạnh phúc mới là điểm đến cuối cùng.

Vệ Dục tay đút túi quần lặng lẽ tản bộ sau vườn. Gương mặt bánh bao đáng yêu không tồn tại một chút vui vẻ nào.

Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc xích đu giữa bãi cỏ xanh um, đôi mắt trong veo thả trôi ánh nhìn vào khoảng không vô tận.

"Kỳ Lâm à! Sao em xa anh lâu thế? Chúng ta còn chưa chính thức hẹn hò lần nào mà!"

Vệ Dục đáng thương của chúng ta lại nhớ đến Kỳ Lâm rồi. Cũng đúng thôi, cuộc sống thiếu vắng một nửa của mình thì còn gì gọi là vui vẻ nữa. Nhìn các anh có đôi có cặp nếu nói không tủi thân thì chẳng khác nào nói dối.

Những lúc công việc bận rộn thì thôi, hễ có một giây rảnh rỗi thì lại nhớ con tiểu yêu đó muốn phát điên.

Không biết cậu ấy có an toàn không , có vui vẻ không hay là bị người ta ngày đêm tra tấn đày đọa.

Sống mũi bắt đầu cay xè, Vệ Dục cảm thấy lo lắng cho Kỳ Lâm tột độ.

Trình Hâm cùng mọi người ngày đêm ráo riết tìm Kỳ Lâm, hy vọng sớm có kết quả tốt.

..............................................

Vũ Hàng xinh đẹp của chúng ta đang đẩy xe đi dạo vòng quanh trong siêu thị, bản thân có ý định sẽ nấu gì đó.

Đắn đo mãi không tìm thấy gì ưng ý, cậu liền móc điện thoại ra để gọi điện:

- Anh nghe đây, Vũ Hàng! - Trình Hâm vừa xem xét đống văn kiện cao như núi vừa nhấc máy.

- Tối nay anh muốn ăn gì? - giọng cậu vô cùng ngọt ngào.

- Em nấu gì anh cũng đều ăn hết!

- Thế bít tết nhé! - Vũ Hàng cầm ngay hộp thịt bò trước mặt.

- Được đấy!

Đang trả lời thì có một tên cận vệ tiến vào phòng ra hiệu như muốn báo cáo. Trình Hâm vội nói vào điện thoại:

- Thế nhé! Anh có việc gấp rồi.

- Vâng. Tối nhớ về đúng giờ đấy!

- Ok. Bye em nha!

Anh gác máy rồi quay vội sang tay cận vệ:

- Mọi chuyện sao rồi?

- Kết quả không tồi, chúng tôi phát hiện ra dinh thự của Ren ở giữa khu rừng ấy, nghi ngờ cậu Kỳ Lâm  đang bị giam lỏng bên trong.

Trình Hâm nghe tin tốt liền bật dậy khỏi ghế:

- Tốt lắm! Không nên manh động vội, cẩn thận quan sát rồi báo với tôi.

- Vâng.

Trình Hâm như mở cờ trong bụng, bằng mọi giá phải cứu Kỳ Lâm trở về. Nhưng muốn thế thì kế hoạch phải thật chặt chẽ.

...............................................

*Biệt thự Vương Gia:

Chỉ có nó và Chí Hoành ngồi ở phòng khách vừa ăn trái cây vừa xem tivi. y (Chí Hoành) thấy mặt cậu cứ đơ như trái bơ thì vội huých tay?:

- Ê!

Cậu giật bắn mình quay sang:

- Gì?- Nghĩ gì mà mặt thộn ra trông ngu thế hả?

- Không có gì! - đáp xong thì mặt cậu lại đơ ra ngu tiếp tập 2.

- Không nói thì thôi vậy! - y vừa nói vừa thản nhiên bỏ miếng trái cây vào trong miệng.

Hết cách, một mình nghĩ mãi cũng chẳng có cách giải quyết, thôi thì nói thử để thằng bạn giúp đỡ xem sao.

- Thực ra thì hai ngày nữa là sinh nhật tròn 20 tuổi của Tuấn Khải.

Chí Hoành ngạc nhiên, chớp chớp mắt:

- Thế à? Tớ có biết gì đâu. Mà việc gì cậu phải căng thẳng chứ? - y nghĩ mọi chuyện đơn giản nên vô tư nói.

Cậu cúi gầm mặt xuống, hai tay đan lại:

- Hai ngày nữa thì Khải đủ 20 tuổi!

- Rồi sao? - ychăm chú xem tivi, tay bưng ly nước cam lên uống ngon lành.

- Tớ đã hứa sẽ "thực hiện nghĩ vụ vợ chồng" với Khải khi anh ấy đủ 20 tuổi!

"Phụt"

Ngụm nước cam trong miệng Chí Hoành bay ra không trung.  mở to hai mắt:

- Cái gì? Thiệt hả?

Cậu nhìn y rồi gật đầu. Mỹ Nghi che miệng bật cười:

- Thì có gì đâu! Hai người là vợ chồng mà.

Gương mặt cậu vừa lo lắng vừa ngượng ngùng:

- Nhưng tớ chưa sẵn sàng, thấy sao sao ấy!

- Haha.... Thử rùi biết! - y cười gian.

Cậu quơ cái gối ném về phía Chí Hoành:

- Kể cho cậu nghe cũng bằng thừa!

Chí Hoành chụp cái gối lại rồi cười lém lỉnh:

- playboy mà cũng biết sợ nữa à?

- Tớ cắt lưỡi cậu bây giờ, bạn bè tốt thế đấy! - cậu trừng mắt hâm dọa khiến Chí Hoành rụt cổ rùng mình.

y nàng giơ ngón tay ngoắc ngoắc cậu lại gần rồi xì xầm to nhỏ.

- Cái gì? Sao màu mè vậy?

- Bộ cậu còn lựa chọn nào khác à? - Chí Hoành nhíu mày.

- Ừ thì không.

Cậu nhăn nhó, nghe lời thằng nhỏ này rồi không biết cuộc đời cậu đi về đâu nữa. Nhưng hiện giờ ngoài nghe theo thì cậu biết làm gì hơn chứ. Thôi thì liều ăn nhiều.

- Cậu thử với Vương Nguyên rồi à? - cậu lém lỉnh hỏi.

Chí Hoành đỏ bừng mặt, chối bay chối biến:

- Cái gì? Ai....ai.... bảo?

- Thế sao có vẻ rành nhỉ? - cậu cười đểu trông gian tà vô cùng.

- Cậu cứ nói bừa, lo chuyện của cậu đi!

Sẵn tiện đánh trống lảng luôn, hay ghê chưa?Cậu cười cười, trong lòng cũng nôn nao khi nghĩ đến 2 ngày tới.

  *Biệt thự của Ren:

Bị giam lỏng trong căn phòng ngột ngạt cả tuần nay khiến Kỳ Lâm khó chịu vô cùng. Suốt ngày nằm ngó trần nhà thử hỏi chán không chứ?

Rốt cuộc mọi chuyện chỉ tại con yêu nữ Mĩ Kỳ mà ra cả. Thứ gì mà giả tạo, đáng ghét!

"Cạch"

Cửa phòng bật mở, Mĩ Kỳ xuất hiện cùng với mâm cơm. KỲ Lâm điếng người bật dậy khỏi giường, người gì mà linh vãi.

Gương mặt lạnh đến chết người của Mĩ Kỳ cứ như là muốn giết ai ngay tức khắc vậy. Mâm cơm đặt nhẹ nhàng, đôi mắt chứa sát khí lạnh lẽo bắt đầu chiếu về phía Kỳ Lâm.

Cảm giác bất an, cậu nhóc vội cất tiếng:

- Cô ra ngoài đi!

Kỳ Lâm chỉ tay ra hướng cửa ý muốn xua đuổi, Mĩ Kỳ vẫn không dời đôi mắt chết người đi chỗ khác.

Mùi nguy hiểm bốc lên, Mĩ Kỳ thấy bản thân đang đứng trước nguy cơ bị sát hại liền nảy ra ý định thoát thân.

Thấy cửa phòng mở toang, cậu nhóc vùng dậy nhắm thẳng hướng cửa mà dzọt thiệt lẹ.

Ai ngờ trong lúc sắp ra đến cửa thì bị cánh tay mạnh mẽ của Mĩ Kỳ bắt lại.

"Phịch"

Mĩ Kỳ mạnh hơn những gì cậu nhóc nghĩ, chỉ cần một thao tác nhỏ đã khiến Kỳ Lâm té phịch lên giường.

Mĩ Kỳ nhanh như cắt leo lên người cậu nhóc, đôi tay hung hăng siết lấy cổ Kỳ Lâm.

- Ưm....ưm....thả....tôi ra!

Cảm giác ngạt thở khiến Kỳ Lâm hoảng loạn cùng, đôi bàn tay cố hết sức gỡ tay Mĩ Kỳ ra.

ả trừng mắt, đôi tay lạnh băng lại càng gia tăng thêm sức mạnh.

Đôi tay bé nhỏ quờ quạng một cách tuyệt vọng vào không trung. Kỳ Lâm nhăn mặt khổ sở, sắp không chịu đựng được nữa rồi.

- Cứu.....tôi..... - Kỳ Lâm trút những hơi thở cuối cùng cố kêu lên.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cơ thể Kỳ Lâm đang lịm dần thì Ren đi ngang. Cửa phòng mở toan nên chứng kiến toàn bộ sự việc là điều không khó.

- Mĩ Kỳ! Em làm gì vậy hả?

Ren hốt hoảng ra sức gỡ cánh tay Mĩ Kỳ. Nhìn sắc mặt Kỳ Lâm, anh càng nóng ruột nhưng bàn tay của ả vẫn không có dấu hiệu nới lỏng.

Tình thế gấp rút, anh đành cho một đòn vào sau gáy khiến ả ngất xỉu.

- Khụ....khụ.....

kỳ Lâm ho sù sụ đưa tay ôm cổ mình, cả cơ thể lạnh toát.

- Kỳ Lâm! Không sao chứ?

- Khụ....khụ....anh không tới kịp không biết mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào!

Kỳ Lâm vẫn chưa hoàn hồn, con yêu nữ đó vừa định giết nhóc cơ đấy. Ren càng nghĩ càng rối, việc trước mắt nên đưa Mĩ kỳ về phòng đã.

Kể từ ngày chứng kiến ba mình chết dưới họng súng của cậu, cô ta luôn luôn mất bình tĩnh như vậy.  

  *Thư phòng:

Sau khi dặn dò người chăm sóc cho Mĩ Kỳ, Ren trở lại đây để tiếp tục làm việc. Nói là làm việc chứ thực ra anh đang bận suy nghĩ.

Đang tập trung thì máy tính báo có cuộc gọi video call. Ngón trỏ ấn nút enter, Ren mệt mỏi đáp:

- Tôi đây!

- Tình hình sao rồi?

- Lão John chết rồi, nhiệm vụ của tôi kết thúc được chưa?

- Thân cận của ông ta còn ai không? Con cái hay trợ lí ấy?

Ren đắn đo hồi lâu sau đó không ngần ngại đáp:

- Ông ta không có người thân, chỉ còn đám người trong bang Kirin thôi!

- Tốt! Nhanh chóng sắp xếp đi, tổ chức đang rất cần cậu!

- Vâng.

Ren đáp gọn rồi nhanh chóng tắt máy, nếu để cấp trên biết đến sự có mặt của Mĩ Kỳ thì thế nào cô ta cũng bị bắt. Anh không hiểu sao bản thân lại bảo vệ cho cô ta nữa.

Việc cấp bách bây giờ là phải để Kỳ Lâm rời khỏi đây để tránh Mĩ Kỳ thực hiện việc tương tự lúc nãy một lần nữa. Nhưng phải làm sao để mọi việc trót lọt đây? Anh không thể ra mặt thả Kỳ Lâm được. Nếu Mĩ Kỳ và cái đám tay chân bang KIrin biết anh chính là nhân viên FBI thì anh sẽ chết không rõ lý do.

Ren đưa tay vò đầu bứt tóc, làm sao cho vẹn toàn đây???

"A đúng rồi!"

...................................................

Quản gia mang thức ăn vào cho Kỳ Lâm, cô liền hỏi han:

- Ren đâu rồi thưa ông?

Ông quản gia già không đáp gì, chỉ nhìn Kỳ Lâm với ánh mắt thông cảm rồi lui ra ngoài. Bụng đói cồn cào, ngày hôm nay quá mệt mỏi. Kỳ Lâm bắt đầu dùng bữa trưa của mình.

Dưới dĩa cơm của Kỳ Lâm có một mảnh giấy, cậu nhóc tò mò liền mở ra xem.

- Là....là....

Một tấm bản đồ. Ôi! Tấm bản đồ của khu rừng này. Cậu nhóc sững sờ không tin vào những gì mình đang thấy. Cơ hội để cậu thoát thân đây rồi, mừng rỡ nắm chặt miếng bản đồ trong tay, cứ ngỡ là Ngài Quản Gia tội nghiệp cho mình.

Kỳ Lâm bắt đầu vận dụng trí não hết công suất, lên kế hoạch cho cuộc bỏ trốn tối nay.

.........................................................

*Phòng Mĩ Kỳ:

Lại là gương mặt mất hồn, mái tóc cô giờ đây đã rối bù.

Mĩ Kỳ ngồi phịch trên sàn nhà, đôi mắt nhìn vào không trung một cách thơ thẩn.

"Cạch"

Ren mang sữa nóng và cháo vào, anh bỗng có chút gì đó xót xa khi cứ nhìn cô như thế.

Dịu dàng nhất có thể, anh đỡ cô ngồi lên giường.

- Em không ăn uống ba ngày rồi! Ngoan đi được không?

*Im lặng*

- Tối nay anh có việc bận phải ra ngoài, em ăn cháo rồi uống thuốc nhé!

Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc cứ thế ngồi ngó ra cửa sổ mà không thèm nhìn anh một cái. Ren khép cửa rồi rời đi.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười bất cần đời, một giọt nước mắt chảy dài:

- Thương hại tôi sao? . . . . . . . Giờ tôi mới biết đau thể xác không bằng đau tâm hồn... Dịch Dương Thiên Tỉ! Có bao giờ mầy nếm trải cảm giác đó chưa?

...................................................

*Tối hôm đó:

Kỳ Lâm thay bộ quần áo gọn gàng nhất rồi dùng tất cả chăn đệm cột lại thành một sợi dây để leo xuống đất. Nhận được tin tối nay Ren đi ra ngoài thì còn gì thuận lợi bằng. Khó nhọc hồi lâu cuối cùng chân cũng chạm đất.

Cậu nhóc phát hiện ra một bờ tường ra thấp trong vườn nên đã tránh khỏi tầm mắt của những tên cận vệ. Thoát khỏi biệt thự, khu rừng hiện ra trước mặt nhưng với đèn pin, la bàn và tấm bản đồ Kỳ Lâm không hề lúng túng nhắm một hướng mà chạy thẳng.

Từ trên sân thượng, Ren tay đút túi quần nói vào bộ đàm:

- Sắp xếp một chiếc xe ở bìa rừng để đưa cô ấy về tận nhà!

"Rõ"

Đang chạy ngon trớn thì có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt. Kỳ Lâm dừng bước, gương mặt kinh hãi tột độ khi nhận ra người đó, ngay tại trong khu rừng hoang vắng này.

- Cô....cô....

Người đó từng bước một tiến đến gần Kỳ Lâm nở nụ cười đầy chết chóc:

- Quân cờ cuối cùng của tôi! Cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu trốn thoát sao?

"Bốp..... Phịch"

Một cước vào đầu, kỳ Lâm hôn mê ngã xuống đất. Mọi chuyện sẽ ra sao??? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #haihuoc