Chương 6: Chăm sóc mèo nhỏ bị sốt
Xe dừng lại trước biệt thự chính Vương gia.Cánh cổng sắt tự động mở ra,chiếc xe đen tiến vào trong biệt thự..
Vệ sĩ che dù mở cửa xe cung kính nói:
-Mời ngài xuống xe..!!"
Anh bế cậu đang mê man do cơn sốt rời khỏi xe bước vào trong nhà.Một ông lão đi tới cúi đầu chào:
- Thiếu chủ ngài đã về!!
Khi ông nhìn lướt qua người nằm trong ngực ngài thì mắt không thể che giấu sự ngạc nhiên,ông hỏi:
-"Thiếu chủ cậu nhóc này là.."
Ông chưa kịp nói hết câu Tuấn Khải đã ngắt lời ông:
-Lão quản gia..mau kêu bác sĩ đến phòng tôi.."!
Anh nhanh chóng bế cậu đi về gian phòng trên lầu 2.
Mở cửa phòng, anh để cậu nằm trên giường rồi đi lấy khăn lông.
Cầm chiếc khăn lông trên tay anh ngồi xuống giường nhẹ nhàng lau tóc với mặt cho cậu.
Nhìn quần áo cậu ướt hết mà không có đồ thay.Anh mở tủ áo lấy chiếc áo sơ mi dài tay cởi quần áo cậu ra thay.
Khi nhìn những đường cong lung linh tuyệt đẹp trên cơ thể cậu. Nếu cậu không bị bệnh anh sẽ không kiềm chế được mà ăn sạch cậu.
Mặc áo vào anh cài từng cúc áo bàn tay nhẹ lướt qua vòng ngực đầy đặn.
Anh nghiến răng rủa thầm:
-Tuấn Khải ơi Tuấn Khải chỉ là con mèo nhỏ mà khiến mày mất khống chế vậy sao??"!...
Nhắm mắt cài nhanh những chiếc cúc còn lại đứng dậy đắp chăn cho cậu thì nghe tiếng gõ cửa anh lên tiếng:
-"Vào đi.."!!
Lão quản gia dẫn một vị bảc sĩ già cung kính nói:
-Bác sĩ đến rồi!!Thưa thiếu chủ.."
Nghe vậy anh liền nói:
-Mau xem cậu ấy thế nào"!!
Ông bác sĩ gật đầu đi tới bên giường khám bệnh cho cậu.
Môt lúc sau ông đi ra cung kính nói:
- Thưa ngài cậu ấy bi sốt tôi đã cho cậu ấy uống thuốc hạ sốt rồi, đây chỉ là bị cảm nhẹ hết sốt thì cậu ấy sẽ không sao.."!!
-Được rồi ông mau đi đi.."!Anh lạnh nhạt nói:.
Bác sĩ cúi đấu cung kính đáp:
-Dạ!!"Tôi xin phép ra ngoài..
Ngắm nhìn gương mặt đang ngủ như thiên sứ mà tinh quái như tiểu ác ma anh bất giác mỉm cười.
Đêm anh chăm sóc cho cậu thay khăn ấm, đo nhiệt độ.
Anh thấy cậu nhăn mặt sợ hãi giống như cô đang gặp ác mộng..
Cả người cậu co rúm lại anh liền nằm lên giường ôm cậu vào lòng thì thầm:
-Mèo nhỏ ngoan!!có tôi ở đây em đừng sợ.."!
Trong cơn mê man nghe được lời ai nói tạo cho cậu cảm giác được an ủi và bảo vệ.
Cậu mỉm cười dụi dụi vào ngực anh tìm tư thế thoải mái ngủ..
Anh và cậu ôm nhau chìm vào giấc ngủ mà không hề biết trong tim 2 người có cái gì đó đang ươm mầm..
Sáng ngày hôm sau, trong căn biệt thự yên tĩnh truyền ra tiếng hét lớn từ lầu 2 vang xuống:
-Á..Đồ biến thái..anh dám ôm tôi ngủ"!!..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro