Chap 35: Đây là một thế giới lạnh lùng
Hứa Tử cứ như vậy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Thiên Tỉ. Cuộc sống của Thiên Tỉ lại trở lại bình thường, hôm nay tan học, Thiên Tỉ cũng không vội về nhà, mà chuẩn bị đi cắt tóc, gần đầy tiết trời càng ngày càng ấm áp, mặc áo khoác mỏng đã bắt đầu thấy hơi nóng, cho nên Thiên Tỉ muốn cắt ngắn tóc mình một chút, nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu biết bao.
Trên đường tới tiệm cắt tóc, Thiên Tỉ mắt tinh đột nhiên trông thấy một cậu con trai chân đi giày Nike, mặc áo Adidas, diện mạo lại phi thường đáng khinh đang cầm kẹp lén trộm ví tiền và di động của một cô gái, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến người xung quanh, mà cô gái kia cũng đang mải mua đồ ăn vặt trên đường, căn bản không để ý, ông chủ quán bán đồ ăn thấy được, nhưng lại thờ ơ, Thiên Tỉ nhìn quanh bốn phía, có người không phát hiện, có người nhìn thấy nhưng giả bộ không phát hiện.
Thiên Tỉ chính là con người của chính nghĩa, cậu tiến lên bắt lấy tay tên trộm: "Cậu đang làm gì vậy hả?"
Cậu nghĩ mình ra vẻ hung dữ là có thể hù dọa tên trộm, nhưng không ngờ tên trộm kia còn hung hăng hơn cậu, trợn tròn ánh mắt: "Mẹ nó mày đừng có mà lắm chuyện."
"Cậu ăn trộm còn cãi?"
Cô gái kia được Thiên Tỉ nhắc nhở, kẹp chặt lại túi sách của mình, nhưng không muốn làm lớn chuyện ở đây, nhanh chóng bỏ đi, xung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiễu, bọn họ đứng cách đó không xa .
"Mày dám làm hỏng chuyện tốt của lão tử, mày chán sống rồi phải không." Cậu trai kia mắt lộ hung quang lớn tiếng ồn ào với Thiên Tỉ.
Vốn Thiên Tỉ còn có thể trụ được, bất quá đồng lõa của tên trộm rất nhanh liền chạy tới, ba người vây quanh Thiên Tỉ, một người túm cổ Thiên Tỉ, hai người còn lại bắt đầu quyền đấm cước đá với Thiên Tỉ, cậu ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, cổ bị siết chặt, đau đến mức không phát ra thanh âm, cậu nhìn đám người lãnh đạm vây xem xung quanh, trong lòng dâng lên nỗi niềm bi ai, cậu không hề thấy hối hận khi đứng ra chặn tên trộm, mà chỉ thấy thất vọng đau khổ khi nhiều người như vậy nhưng không một ai nguyện ý ra mặt giúp đỡ cậu. Thì ra bản thân đã đánh giá nhân loại quá cao, có một bộ phận rất đông chỉ giống như ký sinh trùng thờ ơ, lạnh lùng, ích kỷ, bọn họ sống trên thế giới này, chỉ cần có thể thỏa mãn chính mình, sống chết của người khác thì có liên quan gì? Mỉa mai nhất chính là, nếu việc này xảy ra với bọn họ, bọn họ lại bắt đầu oán giận xã hội quá tăm tối, nếu không phải mỗi người đều mang theo hoặc ít hoặc nhiều sự xấu xa, thế giới này sao có thể thối nát như vậy.
Đây là một thế giới lạnh lùng, nếu không có chỗ dựa hay sự bảo hộ tốt nhất, sẽ không dễ dàng bước tiếp. Bọn họ không xứng được gọi là con người.
Khóe miệng Thiên Tỉ nhếch lên thành một nụ cười khổ, đổi lấy một nấm đấm khác: "Cười, lão tử xem mày còn cười được nữa hay không, cho mày biết xen vào việc của người khác sẽ có kết cục thế nào, con mẹ nó, nghĩ đến lại khiến lão tử bực mình, mày cho mày là ai, bây giờ còn phải quỳ trước mặt lão tử, đến, gọi tao một tiếng ông nội, tao tâm tình tốt, sẽ tha cho mày.".
Tên này không ngừng dùng chân đá vào đầu gối Thiên Tỉ, cuối cùng Thiên Tỉ cũng khụy xuống, mặt dán lên đất, thấy đám người xung quanh càng ngày càng xa, đúng lúc ấy cảnh sát chạy đến, bọn trộm vặt cuống quýt bỏ trốn. Có mấy người lại gần nâng Thiên Tỉ dậy: "Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?.
Thiên Tỉ lắc đầu, từ đầu đến cuối đều là cười lạnh. Sau khi sự việc xảy ra, cũng là lúc bọn họ giả bộ thiện lương. Thiên Tỉ được đưa đến bệnh viện, trên người có vài chỗ bị gãy xương, đài truyền hình địa phương muốn đến phỏng vấn Thiên Tỉ vì hành động dám làm việc nghĩa này, nhưng Thiên Tỉ kích động che mặt: "Đi đi, đừng chụp ảnh tôi, đừng chụp ảnh tôi."Hiện tại Thiên Tỉ cảm thấy dáng vẻ của mình không thể soi gương được, sưng phù chả nhận ra cái gì, bản thân còn không dám nhìn, để người khác thấy, định để bọn họ ăn mất ngon sao. Nhưng phóng viên cũng không chịu bỏ cuộc, lúc này Vương Tuấn Khải mới xanh mặt từ trường học chạy tới, cậu không dám nói cho bố mẹ biết, chỉ báo với Vương Tuấn Khải. Hắn đứng trước mặt phóng viên, lấy tay che khuất camera: "Cút ra ngoài." Tâm tình hiện tại của Vương Tuấn Khải thật sự không được tốt, ai chắng may đụng chạm thì coi như người đó xúi quẩy. Đám phóng viên bị hàn khí toát ra từ trên người Vương Tuấn Khải sợ, rời khỏi phòng, hắn khóa kỹ cửa rồi mới nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng phù của cậu, thế mà lại bị đánh thành như vậy, xiết chặt nắm đấm, Thiên Tỉ quay mặt đi, không muốn để Vương Tuấn Khải trông thấy dáng vẻ hiện tại của mình ."Ai làm?" Hắn rốt cuộc cũng mở miệng ."Tớ cũng không biết, tớ thấy một tên trộm trộm đồ của người khác, liền tiến lên ngăn cản, hết quá bị hắn cùng đồng bọn đánh thành như vậy." Khi Thiên Tỉ nói chuyện, mặt bị kéo căng đến đau nhức. Hắn tựa vào bên cạnh, không muốn nhìn khuôn mặt của Thiên Tỉ, tránh cho bản thân càng thêm khó chịu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ,bình tĩnh đến ngạc nhiên: "Thiên Tỉ, việc này cậu không hề sai, thật sự là niềm tự hào của tớ."Vì sao, mình muốn gì, hắn đều biết, Thiên Tỉ hiện tại không phải muốn quở trách, không phải phẫn nộ, mà cần sự tán thành, cậu sợ, sợ Vương Tuấn Khải đến sẽ mắng mình, vì sao lại đi quản cái việc rỗi hơi này, nếu không làm vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, Vương Tuấn Khải nói thế, cậu chỉ càng thêm thất vọng đau khổ. Cậu cần chính là sự ấm áp này, mà hắn đã cho cậu. Vương Tuấn Khải dịu dàng thật đúng lúc, luôn luôn như vậy. Ánh mắt Thiên Tỉ có phần mơ hồ, cậu mặc kệ đau đớn vùi vào ngực hắn: "Không ai đứng ra giúp tớ cả, không một ai, rõ ràng là làm việc tốt, cảm thấy bản thân thật ngốc.""Đừng vì những người đó mà tức giận.""Tớ biết, nhưng tớ nghĩ không thông, không hiểu, không phục, tớ chỉ thắc mắc nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, tớ rốt cuộc còn muốn làm người tốt hay không, làm người tốt sẽ có kết cục như thế nào? Ngoại trừ một thân thương tích và cõi lòng mất mát, còn lại được gì." Thiên Tỉ với hai chữ chính nghĩa bắt đầu có phần dao động, xã hội này có lẽ không cần chính nghĩa, bởi vì ai nấy đều ích kỷ bảo hộ chính mình, đây mới là bản chất, mà giúp đỡ người khác là giả dối, ngược lại với những người khác, nên rất dễ làm tổn thương chính mình ."Đừng nói như vậy, người tốt sẽ có hảo báo chung quy là lừa gạt, nhưng tớ thích những lời thiện lương của cậu là sự thật."Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn chăm chú Vương Tuấn Khải: "Cậu đừng gạt tớ."
"Gạt cậu làm gì, trên thế giới này kẻ xấu rất nhiều, nhưng cũng không phải không có người tốt, chính vì có người tốt mới có thể khiến người ta đối với thế giới này còn ôm một tia hy vọng. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi."
Vương Tuấn Khải vì để dỗ dành Thiên Tỉ mà nguyên khí bị tổn hao không ít, khiến hắn một lần nói nhiều câu hay ho như vậy, quả thực không phải là chuyện dễ dàng, thấy toàn thân Thiên Tỉ đều là vết thương, sự tức giận Vương Tuấn Khải vẫn kiềm chế rốt cuộc bùng nổ, nhẹ nhàng khép cửa lại rời khỏi phòng, lấy di động gọi đi: "Chú Phó, chú giúp cháu điều tra một việc."
Cho dù tình người trên thế giới này trở nên lạnh lùng, Thiên Tỉ cũng sẽ không bao giờ cô đơn, bởi sự dịu dàng của Vương Tuấn Khải, bởi sự sủng nịch của Vương Tuấn Khải, bởi vì Vương Tuấn Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro