Chap 30: Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ
Một tuần sau, Lí Minh rốt cuộc ra quyết định, vốn họa này là do mình mà có, thì nên để mình đến giải quyết. Hắn gõ cửa phòng Vương Tuấn Khải.
Cửa mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải so với trước đây thoạt nhìn càng thêm đáng sợ, Lí Minh thiếu chút nữa đứng không vững, nếu chính mình nói ra, có vẻ hơi khốn nạn chút. Nhưng hiện tại không phải thời điểm lùi bước.
"Cái kia, Vương Tuấn Khải, có một chuyện tớ nhất định phải giải thích với cậu."
Vương Tuấn Khải chỉ nhìn chằm chằm Lí Minh, không lên tiếng.
Lòng bàn tay của Lí Minh đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn đem chân tướng sự việc lấy tốc độ nhanh nhất kể hết ra một lần, sau đó liếc nhìn Vương Tuấn Khải rồi trở về phòng mình, nhẹ nhàng thờ phào, tuy mặt Vương Tuấn Khải vẫn không chút thay đổi, nhưng Lí Minh rõ ràng cảm thấy có phần dịu đi.
Chu Lệ ở bên này cho rằng kế hoạch của mình chắc chắc sẽ thành công, nhưng không ngờ lại thành công đến mức này, Thiên Tỉ bỏ đi rồi, đối với cô mà nói quả thực là tin vui cực lớn, xem ra ngay cả ông trời cũng ủng hộ mình, hiện tại phải lựa chọn thời cơ thật tốt, nhân lúc nghỉ trưa, cô kéo Vương Tuấn Khải đang chuẩn bị đi lại, trong phòng học chỉ còn hai người họ.
Chu Lệ chưa bao giờ ở một mình với người mình yêu thầm, có chút khẩn trương, cô xoắn tóc: "Vương Tuấn Khải, chúng ta quen biết nhau đã lâu, em vẫn muốn chờ đến khi mình đẹp nhất mới nói với anh, cũng chính là hiện tại, anh có thể tiếp nhận em không?"
Vương Tuấn Khải cau mày: "Cô là ai?"
Chu Lệ từ trung học vẫn liều chết chung lớp với Vương Tuấn Khải, nhưng chưa từng được chú ý, thật đúng là đáng thương, cô vẫn duy trì nụ cười mỉm: "Anh thật sự không nhớ ra em sao? Em vẫn luôn ở bên cạnh anh rất lâu rồi, anh lại chưa lần nào để ý tới em, anh thật quá đáng, nhưng không sao cả, em sẽ khiến anh nhớ đến em, em là Chu Lệ."
Vương Tuấn Khải tựa vào bàn, vốn đang định tra xem ai là Chu Lệ, hiện tại lại tự động dâng tới cửa.
"Về chuyện của Thiên Tỉ, cô có gì muốn nói với tôi không?" Vương Tuấn Khải nói thẳng.
Chu Lệ thoáng hoảng hốt, lập tức phủ nhận: "Em không hiểu anh đang nói gì."
"Thật sao?" Vương Tuấn Khải nheo mắt lại.
Ánh mắt Chu Lệ lóe sáng: "Bây giờ cậu ta đã đi rồi, sao anh còn quan tâm tới cậu ta, cái loại người ngu ngốc đó có gì tốt, căn bản không xứng với anh."
"Chu Lệ, tôi cũng không phải loại tử tế không bao giờ đánh con gái." Vương Tuấn Khải một câu uy hiếp này đến vân đạm phong khinh, tính cách thật đúng là ác liệt.
"Em thích anh nhiều năm như vậy, vì anh mà gầy như hiện tại, sao anh không chịu liếc mắt nhìn em một cái, cậu ta có gì tốt, em có gì không bằng cậu ta, cho em một cơ hội, để em chứng minh, được không." Chu Lệ trở nên kích động, nghĩ đến việc Vương Tuấn Khải của cô lại nói như vậy với mình, cô rốt cuộc không thể khống chế được cảm xúc của bản thân .
"Tôi, ghét nhất là loại con gái như cô."
"Vì sao, anh nói đi, tình yêu của em đối với anh mà nói chả lẽ không đáng một đồng ư?" Chu Lệ kích động tiến lên túm lấy áo Vương Tuấn Khải, bị hắn đẩy ra, mất trọng tâm ngã xuống đất, hắn chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua, đi về phía cửa, đưa lưng về phía Chu Lệ: "Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô hiểu ý tôi chứ?"
"Anh đừng đi, Vương Tuấn Khải, anh quay lại đi mà, em thật sự yêu anh, rất yêu anh, vì sao không cho em một cơ hội, em vì anh có thể làm bất cứ chuyện gì." Chu Lệ khóc, trong phòng học chỉ nghe thấy duy nhất thanh âm trống rỗng của cô, tình cảm bao nhiêu năm chỉ đổi lấy mấy câu nói hung dữ, cô không rõ, không nghĩ ra, cứ tưởng Thiên Tỉ đi rồi, mình sẽ có cơ hội rất lớn. Không rõ là bởi vì không hiểu tình yêu, không nghĩ ra là bởi vì tình yêu của Vương Tuấn Khải cho tới bây giờ đều không thuộc về cô.
Một nữ nhân ác độc, đối với người mình yêu cũng sẽ vô kế khả thi.
Thiên Tỉ vừa nhập học ở trường mới, ở nhà mình, cũng không bắt chuyện với bạn học mới, chỉ vùi đầu xem sách của mình, lên lớp nghe giảng, giống cái xác không hồn, mỗi ngày cậu đều khiến mình trở nên bận rộn, bận đến mức không có thời gian để suy nghĩ linh tinh, để nhớ đến ai đó. Cho dù thời gian có thể chữa lành vết thương, nhưng chỉ cần nhớ lại đôi chút miệng vết thương sẽ càng lớn hơn, càng đau đớn. Thiên Tỉ đem tất cả tâm sự của mình nói cho Bạch Tiểu Tư nghe, hiện tại cậu thật sự không biết phải tâm sự với ai mới tốt, có điều tuy Bạch Tiểu Tư biết chuyện của hai người họ, nhưng không định giúp đỡ, cô đang đợi, đợi Vương Tuấn Khải tự mình suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa, mặc dù có điểm ủy khuất Thiên Tỉ, nhưng vẫn nên để Vương Tuấn Khải đau khổ một chút, Bạch Tiểu Tư không biết vì sao, cảm thấy như vậy rất thống khoái. Đây cũng là một cô gái tính cách ác liệt không kém. Bạch Tiểu Tư chưa bao giờ lo lắng hai người họ sẽ chia tay, cho dù đã ra nông nỗi hiện tại, cô cũng không để trong lòng. Hai người họ ấy mà, nhất định là đang ràng buộc lẫn nhau. Bây giờ tiểu đánh tiểu nháo còn tốt, đau đầu nhất vẫn là lúc song phương hai nhà biết chuyện .Cuộc sống của Thiên Tỉ những ngày không có Vương Tuấn Khải mà nói rất hỗn loạn. Buổi sáng thức dậy, tinh thần hoảng hốt gấp chăn vào lại mở ra, lại gấp vào rồi lại mở ra, cho đến khi mẹ Thiên Tỉ gọi xuống ăn sáng, chăn trên giường vẫn chưa gấp xong. Khi ăn sáng, mẹ Dịch cảm thấy Thiên Tỉ hoàn toàn không vui vẻ, cứ tưởng được học trường mới sẽ cao hứng, hiện tại suốt ngày đều trưng cái mặt như ăn mướp đắng, khiến mẹ cậu nhìn thấy mà đau lòng. Không phải là vì chia tay với bạn gái đấy chứ, nhưng nghe Thiên Tỉ nói hai người vốn không học cùng trường, thỉnh thoảng mới gặp nhau, cho dù tới đây, cũng có thể ở bên nhau mà. Sau khi ăn sáng xong, Thiên Tỉ lên lớp, nghe giảng, tan học, giữa trưa về nhà ăn cơm, lại lên lớp nghe giảng, tan học, lại hết một ngày, Thiên Tỉ ôm sách đi về phía cổng trường, phía trước truyền đến tiếng thảo luận đầy hưng phấn của hai cô gái: "Người kia là ai a, đẹp trai thế, hình như không phải trường mình.""Cũng đúng, đang đợi ai đó thì phải, nếu đợi tớ có phải tốt không, tớ nằm mơ cũng muốn có bạn trai như vậy.""A ― a ― thật sự khiến người ta miên man bất định."Thiên Tỉ cực kỳ khinh thường đoạn đối thoại của hai cô gái, một đám ếch ngồi đáy giếng, ai cũng kêu là đẹp trai, vừa nhìn đã biết là chưa ra ngoài xã hội, nếu để các cô ấy trông thấy Vương Tuấn Khải không hiểu sẽ có phản ứng như thế nào. Sao lại nghĩ đến Vương Tuấn Khải rồi, Thiên Tỉ phiền não lắc lắc đầu, ý đồ muốn hất văng Vương Tuấn Khải trong não đi .Nhưng cậu vẫn không nhịn được tò mò ngó ra ngoài cổng trường, sách trong tay đều rơi xuống đất, Vương Tuấn Khải đang tựa vào xe liền trông thấy cậu, Thiên Tỉ tâm loạn như ma, không biết phải làm sao. Đây là người mà đêm nào mình cũng nhớ đến, hiện tại đang chân chân thật thật đứng trước mặt mình, trái tim cậu đau đớn siết chặt, lúc trước ruồng bỏ mình là hắn, giờ đến tìm mình cũng là hắn, khi đang định bỏ chạy, Vương Tuấn Khải mở miệng: "Để xem lần này cậu còn muốn chạy đi đâu?"Nhưng Thiên Tỉ căn bản không thèm nghe, quay đầu chạy vào trong trường, bất quá cậu cho tới bây giờ chưa từng chạy nhanh hơn Vương Tuấn Khải, hắn tóm được cậu trong đám đông, đem Thiên Tỉ vác lên vai ."Cậu buông ra, vương bát đản, cậu làm gì vậy, buông ra." Thiên Tỉ không ngừng giãy dụa ."Tìm được cậu rồi thì phải ở lại bên cạnh tớ."Làm trò trước mặt mọi người, Vương Tuấn Khải ném Thiên Tỉ vào trong xe, sau đó lái xe rời đi. Một đám người trước cổng trường kinh ngạc nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, cho đến tận khi hai người đi xa. Thiên Tỉ ở trong xe náo loạn hét lên: "Dừng xe, tôi không muốn cũng ngồi chung một chiếc xe với loại người xấu xa, thối tha, đáng ghét như cậu."Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ một mực lái xe ."Tôi bảo cậu dừng xe, tôi chịu hết nổi rồi, rõ ràng tôi không làm gì sai, sao cậu lại làm tổn thương tôi như vậy. Tôi lúc ấy đã cầu xin cậu thế nào, hiện tại cậu nghĩ tôi dễ dàng tha thứ cho cậu vậy sao? Vương Tuấn Khải, cậu chính là thằng đàn ông hỗn đản nhất trên thế giới này, có ai đối xử như vậy với người mình yêu không?" Tất cả cảm xúc của Thiên Tỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy Vương Tuấn Khải đều tuôn ra ngoài. Hắn vẫn không lên tiếng, để Thiên Tỉ phát tiết cho đã ."Cậu không nói lời nào là có ý gì? Giờ mới biết tớ bị oan? Giờ mới biết tớ ủy khuất? Lúc tớ bị tổn thương thì cậu ở đâu hả? Tớ hận cậu." Vương Tuấn Khải dừng xe ở ven đường, vươn tay kéo Thiên Tỉ vào trong lòng, Thiên Tỉ liều mạng giãy dụa: "Cậu làm gì vậy, không biết xấu hổ, buông ra.""Ngoan, tớ sẽ không bỏ mặc cậu như vậy nữa." Ngữ khí của Vương Tuấn Khải thật ôn nhu, rất đơn giản. Giống như ma lực thần kì, dễ dàng xoa dịu tất cả tức giận và ủy khuất của Thiên Tỉ. Cậu lẳng lặng ngây ngẩn trong ngực Vương Tuấn Khải, tham lam hít thở mùi hương quen thuộc, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Vương Tuấn Khải. Cậu chỉ biết khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn, bản thân vẫn như trước đây, cho dù hắn làm gì, chính mình không thể tức giận nổi, tình yêu thật sự khiến người ta không biết phải làm sao ."Vậy cậu phải xin lỗi tớ, ai bảo cậu không tin tớ.""Ai bảo cậu mỗi lần đều bị con gái chỉnh đến thê thảm."Thiên Tỉ giãy khỏi lồng ngực Vương Tuấn Khải: "Cậu nói vậy là có ý gì?""Cậu tự hiểu trong lòng." Khẩu khí của Vương Tuấn Khải không hề ôn nhu, ôn nhu ban nãy, khiến cậu cảm thấy nhất thời chỉ là ảo giác mà thôi.
"Cậu đây rõ ràng là châm chọc tớ, trách tớ được à? Ai bảo con gái đều lợi hại như vậy."
"Thật không?" Ngữ khí hoài nghi nghiêm trọng.
"Này, rõ ràng người tổn thương tớ chính là cậu, hiện tại lại còn khinh thường tớ, cậu phản rồi phải không, sao tớ lại đi thích loại người như cậu chứ, thật sự là mù mắt rồi. Lão tử không ngồi với cậu nữa." Dứt lời từ ghế trước chuyển sang ghế sau, tự mình hờn dỗi. Một lát sau, Thiên Tỉ cúi đầu: "Bây giờ chúng ta không còn chung trường, vậy phải bao lâu mới có thể gặp mặt một lần, khoảng cách không phải thứ gì tốt, trong tình yêu phải chân thật cảm nhận được đối phương, mới có cảm giác an toàn, tớ không muốn chỉ nghe giọng nói của cậu qua điện thoại, cậu từng nói muốn tớ ở bên cạnh là nói dối phải không, rõ ràng giờ không thể nữa rồi." Lúc này chuyện Thiên Tỉ lo lắng nhất chính là hai người không thể giống như trước học chung một trường. Sự thật luôn rất tàn khốc hơn cổ tích, cho dù đã hòa hợp thì sao, hoàn cảnh hiện tại vẫn ép hai người phải tách ra ..
Vương Tuấn Khải không sao cả nhún nhún vai: "Không thể ở chung một trường, vậy thì ở cùng nhau đi."
Công chúa Bạch Tuyết rốt cuộc cũng đợi được nụ hôn của hoàng tử, cô bé lọ lem rốt cuộc cũng tìm thấy chiếc giày thủy tình còn lại; Dịch Dương Thiên Tỉ rốt cuộc cũng chờ được Vương Tuấn Khải. Tình yêu của hai người, cũng đẹp như những câu chuyện cổ tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro