Chap 24: Cảm ơn cậu đã yêu tớ
Bạch Tiểu Tư đã trở về? Tình địch và cũng là ân nhân của mình đã trở về? Có điều nói là tình địch cũng không chuẩn xác cho lắm, rõ ràng Thiên Tỉ chính là tiểu tam xen vào giữa hai người bọn họ.
Thiên Tỉ chung quy vẫn cảm thấy mắc nợ Bạch Tiểu Tư rất nhiều, mà bản thân phải dùng tâm tình như thế nào để đối mặt với bạn gái trước đây của Vương Tuấn Khải bây giờ, thật sự là mâu thuẫn khiến người ta phiền muộn a.
Hiện tại Thiên Tỉ đang ngồi trên xe của Vương Tuấn Khải, tuy đã có bằng lái nhưng lái xe vẫn như cũ là Vương Tuấn Khải. Lòng bàn tay Thiên Tỉ ướt đẫm mồ hôi, cậu chỉ thấy rằng Bạch Tiểu Tư không phải một cô gái xấu xa, nhưng phần lớn là không hiểu rõ về cô ấy, cô ấy có còn yêu Vương Tuấn Khải hay không, mà Vương Tuấn Khải nhìn thấy cô ấy có khi nào lại nhớ tới khoảng thời gian bốn năm tốt đẹp của họ hay không.
Khi Thiên Tỉ còn đang lăn qua lộn lại tự hỏi như vậy, xe đã dừng bên ngoài sân bay, Thiên Tỉ tâm tình bất ổn xuống xe, đi theo Vương Tuấn Khải tới cửa tiếp đón, vừa vặn, đang có một nhóm người kép theo hành lý đi ra, Thiên Tỉ nhìn ngó xung quanh, lúc này xa xa một thanh âm phi thường lớn kêu lên: "Chồng trước!" Xưng hô này hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mặt Vương Tuấn Khải tối sầm, tận lực không muốn để ý tới xưng hô đó .
Theo thanh âm, Thiên Tỉ rốt cuộc cũng trông thấy Bạch Tiểu Tư, tóc buộc đuôi ngựa, khoác áo màu xanh nhạt, quần bò, đi giày vải, là một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, nhưng thực trong sáng, khiến người ta có cảm giác không giống người thường. Bạch Tiểu Tư lưng vác balô chạy sang bên này, miệng vẫn gọi: "Chồng trước, chồng trước" nói xong bổ nhào lên người Vương Tuấn Khải ôm chầm lấy hắn: "Coi như anh có lương tâm, biết tới đón em."
Thiên Tỉ ở bên cạnh, nhìn Bạch Tiểu Tư ôm Vương Tuấn Khải chặt muốn chết, mà Vương Tuấn Khải thì cau mày, một bộ không tình nguyện, bất quá Thiên Tỉ thật ra cũng không ghen, nếu là Bạch Tiểu Tư, cậu thấy không có vấn đề, cũng không có tư cách nói gì cả, bản thân mới là tiểu tam a.
"Buông ra."
Bạch Tiểu Tư cười tủm tỉm buông An Tử Yến ra, thấy đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải là một nam sinh, sáp lại gần đánh giá Thiên Tỉ, khiến Thiên Tỉ phi thường không thoải mái, cậu biết bản thân căn bản không thể sánh với Bạch Tiểu Tư. Lúc này Bạch Tiểu Tư đột nhiên ôm chầm lấy Thiên Tỉ: "Đáng yêu quá, chồng trước, xem ra ánh mắt của anh vẫn không tồi.".
Thiên Tỉ lần đầu tiên trong đời nghe được lời tán dương như vậy, cậu luôn luôn tự ti cho rằng Bạch Tiểu Tư khi nhìn thấy mình sẽ diện vô biểu tình, có lẽ sẽ chán ghét, có lẽ sẽ nghĩ sao lại quen với một người như vậy, lại không ngờ Bạch Tiểu Tư nói những lời đó, điều này khiến cậu có phần thụ sủng nhược kinh, hảo cảm với cô bạn Bạch Tiểu Tư này cũng tăng lên đáng kể.
Vương Tuấn Khải khó chịu ngăn không cho Bạch Tiểu Tư ôm Thiên Tỉ: "Một vừa hai phải thôi."
"Anh mà cũng biết ghen?"
"Câm miệng."
Thiên Tỉ đang sung sướng vì được khen rốt cuộc cũng tỉnh táo lại đôi chút, cười cười với Bạch Tiểu Tư: "Ân công, cô về rồi."
Thiên Tỉ gọi Bạch Tiểu Tư như vậy, Vương Tuấn Khải thấy khó hiểu. Nhưng cũng không nhiều lời, dù sao ý nghĩ của Thiên Tỉ luôn khác thường.
"Em đói rồi, đi ăn cái gì đi." Dứt lời liền đi về phía xe, ngồi ở ghế sau, nhường vị trí phó lái cho Thiên Tỉ, hành động nho nhỏ này khiến Thiên Tỉ thực cảm động, Bạch Tiểu Tư thật sự là một cô gái tốt, không hề hận mình, cũng không có ý kiến với Vương Tuấn Khải. Kỳ thật tư tưởng của Bạch Tiểu Tư không hoàn toàn tốt như những gì Thiên Tỉ đã nghĩ, cô và Vương Tuấn Khải đều tùy tiện giống nhau, bảo là yêu nhau cũng là tùy tiện cho có mà thôi, đương nhiên sẽ không có cái gọi là yêu hận tình cừu.
Dọc đường đi, Vương Tuấn Khải đều không lên tiếng, nhưng hai người bên cạnh lại líu ra líu ríu, khiến hắn luôn muốn đâm xe xuống biển, dìm chết hai người họ.
B
ất quá, Vương Tuấn Khải nhìn lướt qua Thiên Tỉ đang tán gẫu vui vẻ với Bạch Tiểu Tư, tựa hồ rất cao hứng khi được làm quen với cô bạn Bạch Tiểu Tư này, như vậy cũng không có gì không tốt.
Yêu một người không nhất thiết phải nắm giữ hết thảy của nhau, trói buộc tất cả mọi thứ, bức bách đối phương chỉ nhìn mình, chỉ có thể có một mình mình. Không gian, bạn bè, người thân, tình yêu, mới có thể cấu thành một cuộc sống đầy đủ. Vương Tuấn Khải muốn cho Thiên Tỉ một cuộc sống như vậy, mà không phải chỉ có một mình Thiên Tỉ.
Bạch Tiểu Tư ngây người bốn năm cùng Vương Tuấn Khải vẫn nhận ra từ biểu tình lạnh lùng của hắn chút ôn nhu nho nhỏ, cô hiểu ý cười cười, trước kia khi ở cùng nhau, cô còn đau lòng với tính cách thờ ơ này của An Tử Yến, cảm giác như cự tuyệt với cả thế giới, hiện tại Thiên Tỉ đang từng bước kéo Vương Tuấn Khải quay lại với thế giới này.
Bạch Tiểu Tư vỗ vỗ Vương Tuấn Khải từ phía sau: "Đi chỗ mà nhà em thích ăn ấy."Sau đó quay đầu nói với Thiên Tỉ: " Thiên Thiên, tôi nói cho cậu biết ở đó món nào cũng ngon muốn chết, không phải người quen tôi sẽ không dẫn đến đó đâu."
"Thực sự ngon như vậy? Tôi toàn tự mình nấu ăn, bình thường rất ít ăn ở ngoài."
"Cậu biết nấu cơm?"
"Đầu năm nay nam nhân đều phải biết nấu cơm."
Sau đó hai người dùng ánh mắt khinh bỉ cùng hướng về phía Vương Tuấn Khải, hắn không lên tiếng, chỉ lái xe thành hình chữ S, khuấy đảo dạ dày hai người.
Thiên Tỉ nhìn Bạch Tiểu Tư, trong lòng yên tâm, còn cười nhạo ý nghĩ ban nãy của mình, Bạch Tiểu Tư cùng Vương Tuấn Khải, nói là người yêu, không bằng nói là anh em.
Cuối cùng xe dừng lại trước một nhà hàng cổ kính, Thiên Tỉ quan sát nhà hàng này, "Đình Hương Các" một cái tên rất đặc biệt, nhìn qua thì thấy làm ăn khá được, ông chủ trông thấy Vương Tuấn Khải và Bạch Tiểu Tư, cười hì hì tiến lại nghênh đón: "Hai vị đã lâu không tới rồi."
"Chẳng phải cháu ra nước ngoài học sao, về nhà ăn Tết mới vội chạy đến nơi này của bác, không tồi chứ."
"Thật đúng là vinh hạnh của bác, tình cảm giữa cháu và Vương thiếu gia rất tốt a." Ông chủ hoàn toàn không chú ý tới Thiên Tỉ sau lưng Vương Tuấn Khải.
Bạch Tiểu Tư kéo Thiên Tỉ lên phía trước: "Bác à, bác nhầm rồi, Vương Tuấn Khải giờ là chồng trước của cháu, hiện tại là chồng của cậu này."
Thiên Tỉ trực tiếp hóa đá, ông chủ thoáng sửng sốt, tổ hợp kỳ quái cỡ nào a. Nhưng dù sao cũng là người có kinh nghiệm, rất nhanh lại khôi phục biểu tình: "Là lỗi của bác, không nhận ra, vị trí của các cháu đã sắp xếp tốt rồi, bác dẫn mọi người đi."
Vương Tuấn Khải, Bạch Tiểu Tư, ông chủ đều là dáng vẻ không sao cả, Thiên Tỉ muốn phát điên, chẳng lẽ chỉ có bản thân mình cảm thấy kỳ quái, bị Bạch Tiểu Tư ở nơi đông người giới thiệu như vậy, Thiên Tỉ trong lòng quả thực ngọt bùi cay đắng gì đều có hết.
Ba người ngồi xuống, Bạch Tiểu Tư hưng phấn gọi món ăn, tốc độ nấu ăn của nhà hàng này không phải nhanh bình thường, lập tức liền mang lên, Thiên Tỉ tùy tiện gắp một miếng cho vào miệng, khuôn mặt lộ vẻ hạnh phúc: "Quả nhiên rất ngon."
"Cậu là thằng ngốc à?" Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ ngay cả ăn mà cũng có thể hạnh phúc như vậy.
"Thấy chưa, tôi đã bảo là ngon mà lại," Bạch Tiểu Tư không ngừng gắp thức ăn tống vào miệng mình, hoàn toàn không có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, Thiên Tỉ cảm thấy đáng tiếc cho khuôn mặt của Bạch Tiểu Tư, bị dáng ăn của cô ấy phá hỏng.
" Vương Tuấn Khải, bố mẹ anh đã sớm gọi điện bảo em đến nhà anh ăn Tết, anh còn chưa nói với bố mẹ a, em nói cho anh biết, em không phải là không muốn nói ra trước, nhưng nói hộ gì đó em sẽ không làm."
"Vẫn chưa."
"Bây giờ cứ tạm giấu trước đã, dù sao chúng ta đều đang đi học, hơn nữa nói ra lúc này trong nhà náo loạn lên cũng không biết giải quyết thế nào, giờ nghĩ cách ứng phó rồi nói sau cũng không muộn a." Thiên Tỉ mọi việc đều lo lắng chu toàn nói.
"Đau dài không bằng đau ngắn, giờ nước ngoài con trai sáp con trai cũng nhiều mà." Bạch Tiểu Tư nói chuyện luôn luôn thẳng thắn như vậy.
Thiên Tỉ đỏ mặt tranh luận: "Cô không nói được lời nào dễ nghe chút à, chúng tôi là quan hệ yêu đương thuần túy, tiếc cho người mang danh đọc sách như cô."
"Ái chà, vẫn còn ngượng ngùng thế. Chẳng lẽ các cậu còn chưa sáp nhau?
"Sao cô cứ mở miệng ra là sáp thế hử, sáp cái gì mà sáp, khó nghe bỏ xừ, cái từ sáp này con gái như cô đáng nhẽ không được nói, hơn nữa nghe ra còn có điểm háo sắc." Hình như mở miệng ra toàn nói "sáp" phải là Thiên Tỉ mới đúng.
"Lão tử còn đang ăn cơm." Vương Tuấn Khải ở một bên rốt cuộc cũng lên tiếng. Thành công ngăn lại vấn đề tranh luận giữa Bạch Tiểu Tư và Thiên Tỉ.
Com nước xong xuôi, Vương Tuấn Khải đuổi Bạch Tiểu Tư về nhà.
Bạch Tiểu Tư phất tay với hai người: "Rốt cuộc nên giấu hay nên thẳng thắn, là chuyện của các anh. Bất quá, việc này em vẫn tán thành giấu diếm, em biết anh không muốn, nhưng sau khi nói ra, người chịu tổn thương lớn nhất là Thiên Thiên, anh có thể cam đoan bố mẹ anh sẽ ngồi yên không? Anh là người rõ nhất tính cách của mẹ mình, phải sống phải chết, từ từ hẵng nói a."
Thiên Tỉ cũng đồng ý gật gật đầu,về điểm này cậu có chung suy nghĩ với Bạch Tiểu Tư, bất kể thế nào, thời cơ cũng chưa chín muồi: "Vậy cô nói xem giấu diếm tới bao giờ mới thú nhận đây?" Thiên Tỉ khiêm tốn thỉnh giáo.
"Đợi đến khi bố mẹ anh ấy chết già."
"Mau lượn đi." Vương Tuấn Khải nói xong kéo Thiên Tỉ đi, Bạch Tiểu Tư nhìn theo dáng hai người rời khỏi, thật đúng là đôi vợ chồng son hạnh phúc.
Ở trên xe, Thiên Tỉ còn đang suy nghĩ vấn đề nọ: " Vương Tuấn Khải, hiện tại chúng ta vẫn đang là sinh viên, có một số việc chúng ta không thể tự mình gánh vác, đợi chúng ta trưởng thành hơn một chút rồi nói sau, được không?"
"Cậu hai mươi tuổi rồi mà còn chưa đủ lớn?"
Thiên Tỉ đẩy Vương Tuấn Khải: "Cậu nói vậy là có ý gì, hai mươi tuổi thì sao, hai mươi tuổi trêu ai chọc ai à, ở trong lòng tớ, tớ vĩnh viễn đều là một đứa trẻ không được a."
"Được ―"
Đối với khẩu khí như vậy của Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ càng tức giận, nhếch khóe miệng.
"Chuyện sau này, để sau hãy nói." Vương Tuấn Khải nói xong nắm lấy cằm Thiên Tỉ, tiến lại gần hôn môi cậu. Thiên Tỉ sửng sốt, trừng lớn mắt, sau đó liều mạng đấm lên vai Vương Tuấn Khải: "Cậu chuyên tâm lái xe đi." Tuy là trách cứ, trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc. Cậu nằm xuống ghé vào trên đùi Vương Tuấn Khải, đêm đã về khuya, Thiên Tỉ chỉ nghe được tiếng xe chạy cùng tiếng tim đập của chính mình, mí mắt của cậu càng ngày càng nặng: "Vương Tuấn Khải, cảm ơn cậu đã yêu tớ." Dứt lời liền ngủ mất.
"Không cần khách khí." Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mái tóc của Thiên Tỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro