Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.

" Bệ hạ, bệ hạ nhìn thiếp, nhìn thiếp một chút! "

" Bệ hạ, ngôi chánh cung giao cho thiếp đi! "

" Bệ hạ, bệ hạ, em yêu anh. "

" Mấy cô tránh xa ra, bệ hạ là của bổn cung. "

" Cút, bổn cung cái P. Cô dám giành với tôi ư? "

" Mẹ nó, không muốn sống đấy à? "
...
...
Tiếng la hét inh ỏi, tiếng chửi rủa liên tiếp vang lên. Vương Tuấn Khải cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.

Mẹ nó chứ. Hắn về đây để chịu tội đấy à. Biết thế cứ vi vu ở trời Tây cho nhàn hạ. Vương Tuấn Khải không khỏi hoài nghi về quyết định về nước của bản thân. 

Bảo an nhanh chóng hình thành vòng, vây quanh Vương Tuấn Khải, bảo vệ hắn khỏi mấy fan cuồng nhiệt, lúc nào cũng như hổ vồ mồi kia. 

Đến tận khi lên xe trong sự bảo vệ của bảo an, tiếng la hét, chửi rủa vẫn còn vang vọng trong đầu hắn. Vương Tuấn Khải xoa mi tâm, nói với tài xế ở ghế trưởng:

" Về Thiên Tinh. "

Tài xế là một ông chú trung niên, nghe lời lái xe đi, chiếc xe dần mất hút giữa dòng xe cộ tấp nập của Bắc Kinh.
-----
-----
" Dịch Dương Thiên Tỉ, em dậy ngay cho anh. " Trong căn biệt thự hai tầng xa hoa ở trung tâm thành phố, tiếng hét như trời long đất lở, quỷ khóc thần sầu vang lên. 

Dịch Dương Thiên Tinh nhìn cục bông tròn vo trên giường, cảm thấy 28 năm mình sống là để hầu hạ tiểu tổ tông kia. 

Em trai y khi nhỏ trắng trắng tròn tròn, vô cùng dễ thương, vô cùng ngoan ngoan, y đi đâu cũng muốn dắt em trai đi khoe với mọi người. 

Nhưng giờ thì sao, em trai khi lớn mặc dù càng thêm xinh đẹp, đáng yêu. Khụ khụ, xinh đẹp này mặc dù không hợp cho đàn ông, nhưng y cũng chả biết diễn tả thế nào. Em trai dáng người thiên gầy, cao 1m78, làn da trắng nõn tưởng như vắt ra sữa. Khuôn mặt thanh tú với mũi nhỏ cao thẳng, môi châu chúm chím, còn hai khoả hạt gạo bên khoé môi, càng tăng thêm vẻ đáng yêu. Mà ấn tượng nhất có lẻ là đôi mắt, đôi mắt màu hổ phách như bảo thạch, trong mắt như có ánh sao, lung linh vô cùng. Khụ khụ, có phải cảm thấy quá xinh đẹp rồi, có phải thấy em y được Thượng Đế ưu ái quá không. Chưa hết, đặc biệt nhất là khoả lệ chí giữa mi tâm, từ đứa em nhà hàng xóm hiền lành ngọt ngào, hình tượng thay đổi thành nam nhân xinh đẹp, quyến rũ. Thanh thuần, đáng yêu gì đó chỉ là mây bay mà thôi!

Dịch Dương Thiên Tinh càng nghĩ càng bi thương, em trai được trời cao ưu ái vậy đó, vậy tính lười của nó phải làm sao đây. Quá lười rồi, gần hai mươi tuổi đầu ngủ quá chín ngọ mới chịu dậy, ăn cơm phải có người bưng, học xong Đại học thì về nhà ẩn cư. Mà người hầu hạ em trai là y, mới đầu cũng vui vẻ chịu đựng, nhưng cứ lặp đi lặp lại như vậy, mười người như y cũng chịu không thấu. 

Dịch Dương Thiên Tinh quyết định rồi, phải uốn nắn lại em trai nhà mình. Không thể cứ nuôi dưỡng cái tánh lười vô nhân đạo, vô tội vạ kia.
Dịch Dương Thiên Tinh tiến về phía giường, quyết đoán xóc chăn lên. 

Dịch Dương Thiên Tỉ đang trong mộng đẹp, trong mơ cậu thấy Vương Tuấn Khải bị cậu đè vào tường, sau đó cậu hất mặt lên bảo: " Vương Tuấn Khải, tôi thích anh. " Sau đó, không đợi hắn ta nói gì, quyết đoán hôn lên. Sau đó, cậu cảm thấy chợt lạnh, sau đó đưa tay tìm chăn, tay nắm phải thứ gì mềm mềm. Khi cậu mở mắt, nhìn trong tay đang nắm tóc anh trai, anh trai vẻ mặt hung thần nhìn mình, cuống quýt buông tay. 

Nhìn một hồi, Dịch Dương Thiên Tỉ lí nhí mở miệng, giọng còn ngáy ngủ:
" Anh hai, làm gì vậy? Hôm nay, không đi làm sao? "

" Dậy cho anh, anh quyết định rồi. Từ giờ, em đi làm với anh. "

" Anh hai, em không muốn. Anh hai~~~ " Dịch Dương Thiên Tỉ lăn lộn, trừng mắt nhìn anh trai rời đi, cực kỳ phẫn uất.

Dịch Dương Thiên Tinh ra khỏi phòng, vỗ ngực thở phào, y cuối cùng cũng có thể nhẫn tâm với bảo bảo nhà mình rồi.
-----
-----
Công ty giải trí Thiên Tinh. 

Vương Tuấn Khải ngồi vắt chân chữ ngũ, trong tay cầm một khối rubic chơi đùa. Nam nhân đối diện trưng vẻ mặt nịnh nọt, nói:

" Anh Vương, tôi là Trần Tiếu. "

" Ừ. " Vương Tuấn Khải ứng một tiếc, đầu cũng không thèm ngẩng lên. 

Trần Tiếu thấy vậy không khỏi ngẩn ra, Vương ảnh đế đây là thái độ gì, sao có thể vô cảm như vậy? Anh ta không phải nên hoà nhã nói chuyện cùng mình, sau đó kết giao bằng hữu đi. Mặc dù oán giận, Trần Tiếu vẫn treo lên khuôn mặt tươi cười:

" Anh Vương, tôi là người mới. Sau này, mong anh chiếu cố cho. "

" Tôi? " Vương Tuấn Khải nghi hoặc. 

Trần Tiếu điên cuồng gật đầu, Vương Tuấn Khải có vẻ dễ tiếp cận. 

" Cậu...cứ nằm mơ đi. Tiểu Đào tiễn khách. " Vương Tuấn Khải hạ lệnh đuổi khách. 

Tư vị từ thiên đường rớt xuống địa ngục cũng chỉ như vậy, Trần Tiếu giờ mới biết mình ngu xuẩn đến mức nào. Muốn ôm đùi Vương Tuấn Khải, nhà người đợi kiếp sau đi. 

Vương Tuấn Khải là ai chứ? Ảnh đế xuất sắc trẻ tuổi nhất, 4 lần thượng vị từ khi xuất đạo. Học viện xuất sắc của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, một đường trải hoa hồng đi đến đỉnh vinh quang.
Khi xuất đạo nhờ ngoại hình cao ráo, điển trai, lấy được vai nam chính trong một bộ phim truyền hình thanh xuân vườn trường, tiến vào tầm mắt của khán giả. 

Sau đó, đóng một vài quảng cáo, tham gia show truyền hình, đặc biệt việc tham gia diễn xuất vào bộ phim điện ảnh 《 Như say như túy 》 của đạo diễn Lương Thúc Phong, mặc dù chỉ là nam số 2, cũng làm hắn ' hồng '.

Trong 《 Như say như túy 》, Vương Tuấn Khải vào vai đế vương vô tình lãnh khốc, lại rơi vào bể tình của người con gái hồng trần. Vì nàng không tiếc tánh mạng, không tiếc hi sinh giang san, nhuần nhuyễn câu " Yêu người đẹp không yêu giang san. " 

Hình tượng đế vương vô tình lại si tình gây tiếng vang lớn trong lòng khán giả. Từ đó, Vương Tuấn Khải cũng được fan gọi là ' Bệ hạ. '

Vương Tuấn Khải nhận giải Nam diễn Viên xuất sắc nhất vào năm 25 tuổi. Bộ phim 《 Bí mật 》chính là đòn bẩy để hắn đoạt giải. Trong phim, Vương Tuấn Khải là nhà tâm lý học tội phạm trẻ tuổi, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, từ góc nhìn tâm lý, giúp đỡ lực lượng an ninh phá biết bao án tử. Nhưng nhà tâm lý học lại là người đa nhân cách, ban ngày hắn là Lý Dương, con người của chính nghĩa, nhà tâm lý đại tài. Ban đêm, hắn lại là Tô Dự, ác quỷ, kẻ giết người hàng loạt man rợ. Vương Tuấn Khải diễn xuất trong bộ phim đã được khẳng định, bộ phim đã ghi kỷ lục phòng bán vé, sự nghiệp của hắn từ nay về sau đều xuôi chèo mát mái. 

Vương Tuấn Khải bây giờ chính là cấp bậc của Thiên Vương. 

Trần Tiếu tự giễu, xoay người ly khai. 

" Tiểu Đào, cậu thay cái ghế tên kia vừa ngồi cho tôi. " Vương Tuấn Khải nhìn Trần Tiếu ra khỏi cửa, khó chịu phân phó người đại diện của mình. 

" Được. Tôi lập tức gọi người làm. " Đào Duệ nhìn tính khiết phích của kẻ kia lại phát tác, xoay người phân phó nhân viên dọn dẹp. 

Nhìn Vương Tuấn Khải vẫn chăm chăm nhìn chiếc ghế được đưa ra khỏi phòng mới thở phào, không khách khí châm chọc:

" Tôi nói, cậu có phải làm hơi quá rồi không. Lão Vương ei~~ , sau này ai có thể chịu đựng cái tính này của cậu. "

" Không phải cậu là được. " Vương Tuấn Khải chẳng khách khí đáp trả. 

" Cậu... Cậu, mẹ nó, bớt phát ngôn gây sốc đi. Ông đây là người có vợ con. " Đào Duệ như mèo bị dẫm phải đuôi. 

" Tiểu Đào, kích động như vậy làm gì? Hay là...", Vương Tuấn Khải xoa cằm, mắt lia từ trên xuống dưới trên người Đào Duệ, nói " Cậu có ý gì với tôi? "

" Mẹ nó, Vương Tuấn Khải. Ông đây có mắt như mù mới làm bạn với loại người như cậu. " Đào Duệ nghẹn một lúc, mới phun ra một câu. 

Cho nên nói, đấu võ mồm với Vương Tuấn Khải thì chấp nhận thất bại thảm hại đi. Muốn chiếm tiện nghi của Vương Tuấn Khải, phải xem bản thân đủ tư cách hay chưa. Ảnh đế cao cao tại thượng của chúng ta, nào đâu là quả hồng mềm, mà là lão hồ ly.
-----
-----
* Cốc cốc * 

" Vào đi. " Vương Tuấn Khải và Đào Duệ đồng thanh. 

" Tiểu Lưu, chuyện gì? " Đào Duệ hỏi. 

" Anh Đào, anh Vương. " Trợ lý Lưu gật đầu chào hỏi, đẩy kính mắt trên sống mũi nói:

" Cao tầng Thiên Tinh biến đổi, Tổng giám đốc mới ngày mai sẽ nhậm chức. "

" Là ai? "

" Em nghe phong phanh là em trai chủ tịch, năm nay hai mươi tuổi, tốt nghiệp Thanh Hóa đã 1 năm. "

" Gì? Tốt nghiệp 1 năm rồi? Cậu đừng đùa tôi chứ? " Đào Duệ dùng ánh mắt " cậu xem tôi là đứa trẻ lên ba " mà nhìn Tiểu Lưu. 

" Không dám, không dám. Em thực sự nghe được vậy mà. Em trai chủ tịch hình như học nhảy lớp, rất xuất sắc. "

" Tiểu Đào, đủ. Giờ cậu đi chuẩn bị lễ gặp mặt cho giám đốc mới của chúng ta đi. Dù sao cũng phải có quà chứ. " Vương Tuấn Khải hạ lệnh. 

Đào Duệ và Tiểu Lưu song song ra cửa làm việc. Vương Tuấn Khải đứng dậy, đến bên cửa sổ. Thông qua tấm kính trong suốt, nhìn xuống đường phố Bắc Kinh. Ánh chiều tà phủ lên thân hình hắn, càng thêm phóng khoáng và mờ ảo. Nhìn dòng người nhộn nhịp dưới chân mình, Vương Tuấn Khải nỉ non:

" Em...ở đâu, Dương Dương của anh ?"

Lời nói như tiếng thì thầm, gõ lên tim hắn, rồi tiêu thất như chưa từng xảy ra.

" Đường xa vạn dặm
Hoài niệm người , nơi phương xa
Bồ câu trắng bay nhanh
Tinh tú lấp đầy trời
Trái tim uất ức đau thương
Mây bay nghìn trùng
Đàn chim quay về từ biệt cố hương
Kiếm tìm khắp nơi
Ta giãi bày nỗi niềm tâm sự
Không nhìn lại
Trái tim dường như đang nhớ người
Ánh trăng thê lương nhớ người đến vậy
Ta nào còn hương hoa cỏ đee người thưởng thức
Người xưa chỉ kịp lưu lại chút mạt hương
Nhớ người trong lòng tự toả hương
Nhớ người trong mộng hương thơm còn vương vấn
Thế nhân cả đời say theo biển lớn
Hồng nhạn ta chao liệng tại cửu thiên
Mây bay nghìn trùng
Đàn chim quay về từ biệt cố hương
Kiếm tìm khắp nơi
Ta giãi bày nỗi niềm tâm sự
Không nhìn lại
Trái tim dường như đang nhớ người
Ánh trăng thê lương nhớ người đến vậy
Ta nào còn hương hoa cỏ đee người thưởng thức
Người xưa chỉ kịp lưu lại chút mạt hương
Nhớ người trong lòng tự toả hương
Nhớ người trong mộng hương thơm còn vương vấn
Thế nhân cả đời say theo biển lớn
Hồng nhạn ta chao liệng tại cửu thiên
Hồng nhạn ta chao liệng tại cửu thiên. "

Vương Tuấn Khải ngân nga giai điệu như đắm chìm trong hồi ức bản thân. Hắn bây giờ, không phải Thiên Vương giới giải trí. Chỉ là người bình thường đắm chìm trong nỗi nhớ ái nhân.
-----
-----
Hello~~, mấy man ủng hộ với. Vote + cmt đi nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kaxi